Bài Trường Ca Máu
http://tiengthongreo.blogspot.be/search/label/Tr%E1%BA%A7n-V-L%C6%B0%C6%A1ngDạo:
Bài trường ca tắt nửa chừng,
Lòng người sớm đã dửng dưng vô tình.
Bài Trường Ca Máu
(Tháng Tư Đen về, nhớ đến Việt Khang và
những người Việt yêu quê hương đang
bị giam cầm trong lao tù Cộng sản)
Phòng giam lạnh, người tù se nét mặt,
Lặng lẽ vin tường, ánh mắt xa xôi.
Trôi lăn trong ngục tối mấy năm rồi,
Chỉ vì "tội" hát lên lời yêu nước.
Sức dẫu yếu, nhưng lòng không khiếp nhược,
Vì quê nhà, luôn giữ được quyết tâm.
Phút giây đây, trong bóng tối âm thầm,
Gượng đứng thẳng, lâm râm câu thề nguyện.
*
Dù chúng có giam cầm tôi vĩnh viễn,
Vẫn không làm tắt được tiếng hát tôi.
Vì bao lâu còn có chút tàn hơi,
Chí tranh đấu vẫn còn nơi nương náu.
Tôi sẽ viết lên bài trường ca máu,
Vạch trần điều chúng cố giấu lâu nay,
Là dân tôi đang gánh chịu đọa đày,
Sống kềm kẹp dưới bàn tay ác thú.
Tôi sẽ dựng lại xóm làng xưa cũ,
Nơi bao năm luôn ấp ủ tình người,
Nhưng giờ đây, sau một cuộc đổi đời,
Đã bất hạnh thành nơi đầy bất trắc.
Tôi sẽ tới miền cao nguyên xa lắc,
Đang dần dà bị chúng cắt sạch cây,
Và cho Tàu khai thác khắp đó đây,
Mưa trút xuống, thành vũng lầy đỏ ối.
Tôi sẽ nói thay người dân vô tội,
Vượt thác ghềnh đến Hà nội kêu than,
Vì đất đai bị cán bộ tham tàn,
Đem súng ống đến ngang nhiên làm chủ.
Tôi sẽ đến tiễn đưa đoàn ngư phủ,
Chết oan khiên dưới súng lũ giặc Tàu,
Để nhìn rừng khăn tang trắng phau phau,
Mà thấm thía dần nỗi đau bị trị.
Tôi sẽ khấn các vong hồn tử sĩ,
Đau lòng vì chốn yên nghỉ ngàn thu,
Cũng không sao thoát nanh vuốt kẻ thù:
Nghĩa trang cũ thành khu buôn bán lẻ.
Tôi sẽ gặp, dù lòng đau như xé,
Người dân lành đang làm mẹ, làm cha,
Đói nghèo đành đem máu, thận... mình ra,
Cắn răng bán, cầu qua cơn khốn khó.
Tôi sẽ tiếc thương người con gái nhỏ,
Vì miếng ăn phải rời bỏ thôn nhà,
Rồi vô tình vướng cạm bẫy phồn hoa,
Thành hàng hóa bày bán ra xứ lạ.
Tôi sẽ khóc khi nhìn khay thuốc lá,
Của người đang vất vả kiếp thương binh,
Vì cho dân xưa được sống an bình,
Đã không ngại hy sinh phần thân thể.
Tôi sẽ đến góp chung đôi dòng lệ,
Với gia đình những người trẻ hăng say,
Chống bọn Tàu xâm lược, để giờ đây,
Phải đau đớn chịu đắng cay tù rạc.
Tôi sẽ kể hết muôn ngàn tội ác,
Của bọn cầm quyền khắc bạc phi nhân,
Chà đạp nhân quyền, bán nước, hại dân,
Theo lệnh chủ, như một phần món nợ.
Tôi sẽ hát thật to lời nhắc nhở,
Để dân mình luôn nhớ đến non sông,
Để mai sau con cháu giống Lạc Hồng,
Không phải sống lưu vong trên đất Việt.
Và tôi sẽ cầu xin trong đoạn kết,
Cho toàn dân thôi hết sợ bạo quyền,
Cất cao đầu, cương quyết đứng vùng lên,
Đem hạnh phúc trở về trên cố thổ.
*
Từ ngục tối, từng câu ca thống khổ,
Vượt tường giam như thác đổ băng rừng.
Nhưng than ôi, lòng người đã dửng dưng,
Nên tiếng hát nửa chừng đành đứt đoạn.
Chỉ còn lại mớ âm thanh hỗn loạn:
Tiếng chào mời, tiếng rao bán hét la,
Tiếng bấm hình của các nhiếp ảnh gia,
Tiếng lanh lảnh của các nhà "từ thiện",
Lẫn với tiếng huênh hoang trò chuyện,
Của đàn người vượt biển năm nao,
Về ăn chơi chè chén xôn xao,
Thành tích nổ ào ào vui hơn Tết.
Người nhạc sĩ trong tù nằm lịm chết,
Bản trường ca đoạn kết chửa kịp vang.
Và ngoài kia, dưới xiềng xích ngoại bang,
Vùng đất khổ vẫn ngập tràn tang tóc.
*
Đêm đất trọ, mấy ai còn trằn trọc,
Tháng Tư về, mấy kẻ khóc quê hương!
Trần Văn Lương
Cali, Mùa Quốc Hận 2014
*
* *
Cánh cửa mùa đông. Thơ Trần Văn Lương
Dạo:
Một mình lặng lẽ đêm đông,
Mắt nhìn cánh cửa mà lòng xót xa.
Cánh Cửa Đêm Đông
(Nhân chuyến đi thăm người thân tại một nhà dưỡng lão
ở Garden Grove trong mùa Giáng Sinh)
Phòng khách lạnh, ánh đèn màu láo nháo,
Giáng Sinh về, nhà dưỡng lão gượng vui.
Người ngồi xe lăn, bất giác ngậm ngùi,
Mắt nhìn cửa, thầm lui về quá khứ.
Ba mươi mấy năm bỏ xứ,
Chí nhụt dần, mộng cứ mãi tàn phai.
Chín mươi hơn, tuổi thọ đã quá dài,
Chút hơi thở dằng dai chưa chịu tắt.
Mỗi ngày bừng đôi mắt,
Khẽ hỏi Trời sao nỡ bắt sống lâu,
Để kéo lê mãi số kiếp bạc đầu,
Xác thân chịu ngàn khổ đau xâu xé.
Vừa lơi vòng tay mẹ,
Tuổi trẻ đã vèo qua.
Rồi đơn chiếc cảnh già,
Nằm lê la đợi chết.
Mấy năm trước tưởng mạng già đã hết,
Có ngờ đâu còn lết đến ngày nay.
Sống vật vờ ít tỉnh nhiều say,
Nhờ đau đớn mới hay mình còn sống.
Phải chăng cánh cửa cuối cùng đã đóng,
Khi nhà thương cho “hộ tống” về đây.
Thời gian giở chứng lây nhây,
Chuyện ăn uống càng ngày càng biếng.
Trong những dịp được người thân thăm viếng,
Đã bao phen đánh tiếng muốn về nhà,
Nhưng thằng con có vẻ chẳng thiết tha,
Thản nhiên lặp lại bài ca quen thuộc:
- Chỉ cần Ba đi được
Hai chục bước tự mình Ba,
Không xe lăn, không mượn sức người ta,
Con sẽ đón Ba về nhà trở lại!
Tin vào đó, người già không quản ngại,
Khi nắng mai còn tai tái bên song,
Đã đứng lên, run rẩy trước gian phòng,
Tay vịn vách, long đong từng bước nhỏ.
Nhưng mỗi ngày mỗi khó,
Theo phút giây, gian khổ tăng dần.
Và mỗi khi cánh cửa chính tưởng gần,
Sức lại kiệt, thêm một lần bỏ cuộc.
Con cháu cũng ít về thăm hơn trước,
Cả năm qua chỉ được một lần thôi.
Ngẫm nghĩ lời “nước mắt chảy xuôi”,
Đành chấp nhận để nguôi đi buồn khổ.
Còn gắng được chút nào hay chút đó,
Mọi sự nay đành phó mặc cho Trời.
Không than thân mà cũng chẳng trách đời,
Sáng tối chỉ lâm dâm lời kinh nguyện.
*
* *
Một lần nữa, mùa Giáng Sinh lại đến,
Khách lạ nhiều như nước biển tràn sông.
Người già ngồi một góc ngắm đám đông,
Nhớ con cháu, nhớ nhà, lòng tê tái.
Đêm tối xuống, khách về, yên tĩnh lại,
Chuỗi đèn giăng chậm rãi nháy liên hồi.
Phòng khách buồn, người bình thản buông xuôi,
Chân dần lạnh, xác hồn thôi vật vã.
Thánh ca bỗng từ đâu vang rộn rã,
Phút linh thiêng, Thiên Chúa đã xuống trần.
Trên xe lăn, đôi mắt trút cạn thần
Vẫn mở lớn trân trân nhìn ra cửa.
Trần Văn Lương
Cali, Giáng Sinh 2014
Mắt nhìn cánh cửa mà lòng xót xa.
Cánh Cửa Đêm Đông
(Nhân chuyến đi thăm người thân tại một nhà dưỡng lão
ở Garden Grove trong mùa Giáng Sinh)
Phòng khách lạnh, ánh đèn màu láo nháo,
Giáng Sinh về, nhà dưỡng lão gượng vui.
Người ngồi xe lăn, bất giác ngậm ngùi,
Mắt nhìn cửa, thầm lui về quá khứ.
Ba mươi mấy năm bỏ xứ,
Chí nhụt dần, mộng cứ mãi tàn phai.
Chín mươi hơn, tuổi thọ đã quá dài,
Chút hơi thở dằng dai chưa chịu tắt.
Mỗi ngày bừng đôi mắt,
Khẽ hỏi Trời sao nỡ bắt sống lâu,
Để kéo lê mãi số kiếp bạc đầu,
Xác thân chịu ngàn khổ đau xâu xé.
Vừa lơi vòng tay mẹ,
Tuổi trẻ đã vèo qua.
Rồi đơn chiếc cảnh già,
Nằm lê la đợi chết.
Mấy năm trước tưởng mạng già đã hết,
Có ngờ đâu còn lết đến ngày nay.
Sống vật vờ ít tỉnh nhiều say,
Nhờ đau đớn mới hay mình còn sống.
Phải chăng cánh cửa cuối cùng đã đóng,
Khi nhà thương cho “hộ tống” về đây.
Thời gian giở chứng lây nhây,
Chuyện ăn uống càng ngày càng biếng.
Trong những dịp được người thân thăm viếng,
Đã bao phen đánh tiếng muốn về nhà,
Nhưng thằng con có vẻ chẳng thiết tha,
Thản nhiên lặp lại bài ca quen thuộc:
- Chỉ cần Ba đi được
Hai chục bước tự mình Ba,
Không xe lăn, không mượn sức người ta,
Con sẽ đón Ba về nhà trở lại!
Tin vào đó, người già không quản ngại,
Khi nắng mai còn tai tái bên song,
Đã đứng lên, run rẩy trước gian phòng,
Tay vịn vách, long đong từng bước nhỏ.
Nhưng mỗi ngày mỗi khó,
Theo phút giây, gian khổ tăng dần.
Và mỗi khi cánh cửa chính tưởng gần,
Sức lại kiệt, thêm một lần bỏ cuộc.
Con cháu cũng ít về thăm hơn trước,
Cả năm qua chỉ được một lần thôi.
Ngẫm nghĩ lời “nước mắt chảy xuôi”,
Đành chấp nhận để nguôi đi buồn khổ.
Còn gắng được chút nào hay chút đó,
Mọi sự nay đành phó mặc cho Trời.
Không than thân mà cũng chẳng trách đời,
Sáng tối chỉ lâm dâm lời kinh nguyện.
*
* *
Một lần nữa, mùa Giáng Sinh lại đến,
Khách lạ nhiều như nước biển tràn sông.
Người già ngồi một góc ngắm đám đông,
Nhớ con cháu, nhớ nhà, lòng tê tái.
Đêm tối xuống, khách về, yên tĩnh lại,
Chuỗi đèn giăng chậm rãi nháy liên hồi.
Phòng khách buồn, người bình thản buông xuôi,
Chân dần lạnh, xác hồn thôi vật vã.
Thánh ca bỗng từ đâu vang rộn rã,
Phút linh thiêng, Thiên Chúa đã xuống trần.
Trên xe lăn, đôi mắt trút cạn thần
Vẫn mở lớn trân trân nhìn ra cửa.
Trần Văn Lương
Cali, Giáng Sinh 2014
*
* *
* *
“Hứa Với Tao”
Dạo:
Trải qua một cuộc đổi đời,
Mấy ai còn giữ được lời thề xưa.
Trải qua một cuộc đổi đời,
Mấy ai còn giữ được lời thề xưa.
*
* *
* *
Thằng bạn vàng nối khố của tao ơi,
Đã mấy chục năm trời chưa gặp lại,
Kể từ buổi hai thằng cùng xuống bãi,
Mày thoát đi, tao thất bại quay về.
Đã mấy chục năm trời chưa gặp lại,
Kể từ buổi hai thằng cùng xuống bãi,
Mày thoát đi, tao thất bại quay về.
Tao mừng vui, dù đói rách ê chề,
Đoán mày chửa quên câu thề năm trước,
Vì thiên hạ về ăn chơi lũ lượt,
Chưa thấy mày theo bước họ lon ton.
Đoán mày chửa quên câu thề năm trước,
Vì thiên hạ về ăn chơi lũ lượt,
Chưa thấy mày theo bước họ lon ton.
Nhưng mưa lâu đá núi cũng phải mòn,
Sợ mai mốt mày không còn như cũ,
Nên tao muốn gởi đôi lời nhắn nhủ,
Tạm gọi là để thủ thỉ cùng nhau./
Sợ mai mốt mày không còn như cũ,
Nên tao muốn gởi đôi lời nhắn nhủ,
Tạm gọi là để thủ thỉ cùng nhau./
Không cần mày gửi tiền bạc cho tao,
Chung quanh khổ làm sao tao vui sướng.
Cần mày hứa đừng phụ lòng tin tưởng
Của toàn dân đang vất vưởng trông chờ.
Chung quanh khổ làm sao tao vui sướng.
Cần mày hứa đừng phụ lòng tin tưởng
Của toàn dân đang vất vưởng trông chờ.
Hứa với tao mày sẽ chẳng bao giờ,
Nối đuôi những kẻ trở cờ theo giặc.
Và đừng để lợi danh làm tối mắt,
Mà thay lòng trở mặt với tổ tiên.
Nối đuôi những kẻ trở cờ theo giặc.
Và đừng để lợi danh làm tối mắt,
Mà thay lòng trở mặt với tổ tiên.
Hứa với tao đừng tính chuyện đem tiền,
Về làm chủ rồi ăn trên ngồi trước,
Trong khi đó, kẻ làm công xuôi ngược,
Hiếm khi nào kiếm được bữa cơm no.
Về làm chủ rồi ăn trên ngồi trước,
Trong khi đó, kẻ làm công xuôi ngược,
Hiếm khi nào kiếm được bữa cơm no.
Hứa với tao, dù cửa rộng nhà to,
Đừng bày đặt dở trò làm “từ thiện”,
Mà thực tế chỉ tạo thêm phương tiện,
Cho bạo quyền vĩnh viễn ở trên ngôi.
Đừng bày đặt dở trò làm “từ thiện”,
Mà thực tế chỉ tạo thêm phương tiện,
Cho bạo quyền vĩnh viễn ở trên ngôi.
Hứa với tao đừng tính chuyện ăn chơi,
Trên thân xác những người con đất Việt.
Hãy nghĩ đến những đắng cay oan nghiệt,
Quanh dân ta đã siết chặt bao đời.
Trên thân xác những người con đất Việt.
Hãy nghĩ đến những đắng cay oan nghiệt,
Quanh dân ta đã siết chặt bao đời.
Hứa với tao dù vật đổi sao dời,
Phải luôn nhớ mày là người tị nạn,
Không chấp nhận lũ bạo tàn Cộng sản,
Nên xuống thuyền liều mạng bỏ ra đi.
Phải luôn nhớ mày là người tị nạn,
Không chấp nhận lũ bạo tàn Cộng sản,
Nên xuống thuyền liều mạng bỏ ra đi.
Hứa với tao mày sẽ chỉ “vinh quy”,
Khi lũ giặc man di không còn nữa,
Khi dân chúng có tự do chọn lựa,
Khi nhân quyền về lại giữa giang san.
Khi lũ giặc man di không còn nữa,
Khi dân chúng có tự do chọn lựa,
Khi nhân quyền về lại giữa giang san.
Hứa với tao mỗi độ Tháng Tư sang,
Hãy đứng dưới lá Cờ Vàng khấn nguyện,
Hãy nhớ đến những người cùng chiến tuyến,
Và những ai vượt biển đã không còn.
Hãy đứng dưới lá Cờ Vàng khấn nguyện,
Hãy nhớ đến những người cùng chiến tuyến,
Và những ai vượt biển đã không còn.
Hứa với tao mày sẽ nhắc cháu con,
Luôn nghĩ đến dải non sông nước Việt
Đang dần mất vào trong tay lũ Chệt,
Và dân mình đang xiết nỗi lầm than.
Luôn nghĩ đến dải non sông nước Việt
Đang dần mất vào trong tay lũ Chệt,
Và dân mình đang xiết nỗi lầm than.
Hứa với tao đừng nghe lũ Việt gian,
Sáng “hòa hợp”, chiều oang oang “hòa giải”,
Vì mỗi bận chúng lu loa lải nhải,
Là chúng đang tính kế hại đồng bào.
Sáng “hòa hợp”, chiều oang oang “hòa giải”,
Vì mỗi bận chúng lu loa lải nhải,
Là chúng đang tính kế hại đồng bào.
Hứa với tao, mày hãy hứa với tao,
Dù thời cuộc có thế nào đi nữa,
Vẫn giữ hoài ngọn lửa,
Mai sau về thắp giữa non sông.
Dù thời cuộc có thế nào đi nữa,
Vẫn giữ hoài ngọn lửa,
Mai sau về thắp giữa non sông.
Mày hứa đi để tao được yên lòng,
Ngày ngày bán vé số rong kiếm sống,
Nhưng ít nhất còn tí ti hy vọng,
Chế độ này sẽ chóng bị dẹp tan.
Ngày ngày bán vé số rong kiếm sống,
Nhưng ít nhất còn tí ti hy vọng,
Chế độ này sẽ chóng bị dẹp tan.
Tao tin mình sẽ không mất giang san,
Nếu may mắn toàn dân Nam hết sợ,
Và đâu đó vẫn có người trăn trở,
Vẫn như mày luôn nhớ đến quê hương.
*
* *
Người thương binh hãnh diện đứng rưng rưng,
Nào có biết cách chừng mươi dãy phố,
Thằng bạn cũ – “thằng bạn vàng nối khố” –
Đang xun xoe, miệng hô hố nói cười.
Nếu may mắn toàn dân Nam hết sợ,
Và đâu đó vẫn có người trăn trở,
Vẫn như mày luôn nhớ đến quê hương.
*
* *
Người thương binh hãnh diện đứng rưng rưng,
Nào có biết cách chừng mươi dãy phố,
Thằng bạn cũ – “thằng bạn vàng nối khố” –
Đang xun xoe, miệng hô hố nói cười.
Trần Văn Lương
Cali, 30/4/2014
Cali, 30/4/2014
*
* *
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire