jeudi 23 décembre 2021

*Giới thiệu “Thơ Duyên Anh”

*Giới thiệu “Thơ Duyên Anh” Thường các độc giả nhắc đến Duyên Anh – Vũ Mộng Long như là một nhà văn nổi tiếng với nhiều tác phẩm xuất bản tại miền Nam trước năm 1975 chứ ít xét tới một lĩnh vực khác mà ông cũng đóng góp khá nhiều là Thơ. 

Sau năm 1975, ông bị nhà cầm quyền của chế độ mới cầm tù 6 năm vì tội danh “biệt kích văn hóa” và sau khi ra tù, ông vượt biên định cư tại Pháp. 

Tại Pháp, ông viết thêm 20 tác phẩm nữa gồm chủ yếu là thơ và nhạc và Duyên Anh cho biết rằng ông chuyển khuynh hướng sáng tác vì ông đã viết… quá nhiều tiểu thuyết rồi và đã… chật ngăn kéo của các nhà xuất bản rồi, không tiêu thụ kịp nên buồn quá chuyển sang làm thơ, soạn nhạc vớ vẩn để… giết thời giờ!
 
Trong tập “Thơ Duyên Anh” có bảy bài sáng tác trước 30/4/1975, ba bài sáng tác ở Sài Gòn khi ông vừa ra tù, còn lại đều được sáng tác ở Paris – Pháp nhất là trong tháng 6/1987.
Sử gia Pierre Chaunu, giáo sư đại học Sorbonne, nhà tư tưởng, nhà văn lỗi lạc nước Pháp, đã tôn vinh Duyên Anh như một thi sĩ lớn, một vinh quang của quốc gia (un grand poète, un gloire natianlae) trước công chúng trí thức Paris, người yêu thơ sẽ tìm thấy một tài năng thi ca đích thực của Duyên Anh. Tác giả không hề lấy tác quyền về tập thơ này…
Lần lượt tôi sẽ giới thiệu với các bạn một số bài thơ của nhà văn “vang bóng một thời” này…
Hoài Nguyễn – 18/12/2015
------------------------
 https://securecdn.disqus.com/uploads/mediaembed/images/515/5042/original.jpg
 
* Thơ Duyên Anh – Vũ Mộng Long
1. Bà Mẹ Tây Ninh
Tôi về làng Trảng sơn
Thăm bà mẹ gặp ở Saigòn
Dạo ấy hàng dừa bên bờ ao trái hãy còn non
Và vú sữa chưa ngọt mùi vú sữa
Đến chẳng hẹn hò
Mẹ mừng vui hớn hở
Mi rưng rưng chơm chớp, dạ xốn xang
Thoáng ngập ngừng nhìn mái lá tàn hoang
Chân dừng lại: Mắt già mắt trẻ
Quê miền Đông sao mà nghèo nàn thế
Rừng nối rừng đất liền đất xác xơ
Đón mạ xanh không biết có bao giờ
Bông lúa mẩy của Cà Mau, Đồng Tháp
Đường gập ghềnh,
con ngựa gầy mệt nhọc
kéo lê xe thổ mộ vài người
Ở đây ít nói
ít cười
Buồn như nắng hoàng hôn
chầm chậm nhỏ
xuống núi Bà
mờ mịt phía trời xa
Giàn mồng tơi gió lay sụp đổ
Tiếng ru nức nở
Nhịp võng sầu tênh
Ù ơ... Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi
Nghìn xưa trăm trứng phân ly
Nghìn sau Rồng với Tiên chia hai bờ
ù ơ...
Mẹ muôn thuở đẹp thơ
Sừng sững Bà Đen, huy hoàng thánh địa
Biển có khi nào lên nguồn không nhỉ
Mà máu đào xuôi ngược lại về tim
Máu về tim, máu đoàn viên
Anh em hận thù, anh em phiêu bạt
Mẹ xoè đôi tay tưởng chừng mất mát
Vẫn còn nguyên mười ngón
Mẹ ơi!
Đan nhau, mẹ bỗng bùi ngùi
Đất nghèo quê khổ, đời đời héo hon
Mẹ già thèm bát canh ngon
Mải mê chém giết, bầy con tuyệt tình
Mẹ Tây Ninh
Ôi, bà mẹ Tây Ninh
Con mẹ đây, người thợ gặt oan khiên
Người thợ cấy mộng mơ
giữa nơi rừng hoang,
đồng chua lầy lội
Con mẹ đây
tương lai chờ đợi
Trầy bả vai cho những bát canh già
Cuốc cày đâu, để con vỡ đất nhà
Gieo mầm sống, mầm nhân sinh mãnh liệt
Hỡi những trăm năm trải dài oan nghiệt
Sẽ thăng hoa một hạnh phúc khôn cùng
Sẽ núi hôn đồi
biển gọi hồn sông
Sẽ lời dừa non ru ngoan vú sữa
Sẽ lục bát ngô,
ca dao lúa
Trống rộn đêm xuân ngây ngất hội đình
Con nằm nghe nắng trách trời xanh
Nghe cuộc đời hồi sinh phơi phới
Cuộc đời bao la,
nồng nàn hương mới
Đá biết tương tư,
sỏi vỡ môi cười
Mẹ ơi, tha thiết lắm rồi
Mất gì, không mất tình người Việt Nam
Ấy ai khắc khoải dặm ngàn
Về vun dân đạo, bắc giàn yêu thương
Khi hoa nhân ái rợp đường
Người quê hương với quê hương rộn ràng
Mẹ thôi buồn
Con quên mưa gió
Cửa bốn phương bỏ ngỏ
Hỏi nhau chuyện tình yêu
Con lại về thăm Trảng Lớn
Thấy mẹ nằm ngủ thiu thiu
Ruộng nhà con gái xanh mơn mởn
Bầy cháu tung tăng chạy thả diều
(Sàigòn, 1960)
2.Niên Thiếu
Thuở ấy mây non gió rất mềm
Nắng vừa ấm đủ mọng môi em
Nụ hôn mừng tuổi ngon mùi Tết
Anh bảo em rằng mới tháng giêng
Tiếng trống đình vang tự sớm mai
Xuân em còn hứa hẹn lâu dài
Hồn nhiên thức trắng canh tam cúc
Anh bảo em rằng sang tháng hai
Gánh hát chèo đêm tận xóm xa
Đưa em đi dưới ánh trăng ngà
Khi về hoa bưởi thơm mùi nhớ
Anh bảo em rằng qua tháng ba
Chân sáo đường quê vẽ hẹn hò
Bồi hồi ngọn cỏ ngậm sương mơ
Vô tình tay nắm tay khăng khít
Anh bảo em rằng đang tháng tư
Ít quá mỗi ngày một bận thăm
Thật gần mà vẫn cứ xa xăm
Chửa chiều đã ngỡ sao quên mọc
Anh bảo em rằng sắp tháng năm
Anh bảo em nhiều, đếm hết hông
Những lời tháng sáu có mưa giông
Những câu tháng bảy heo may lượn
Tháng tám tình xanh, tháng chín hồng
Anh vỡ lòng yêu cuối tháng mười
Đóa hôn tháng một cháy bùng môi
Tháng mười hai gọn vòng tay ấm
Ấy lúc hồn anh biết rã rời
(1974)
3.Nhớ Cổ Tích
Quê nhà mẹ có giàn thiên lý
Một dải râm hiền giữa nắng trưa
Những chuyện nghe hoài không biết chán
Bắt đầu là ngày xửa ngày xưa...
Tiếng sáo diều ai làm nhạc đệm
Chống gươm con bọ ngựa mơ màng
Thấy chân cổ tích đi trên lá
Mặt nước hồn thơ bỗng xốn xang
Nhìn rõ Thạch Sanh ở dưới hang
Ôm đàn dạo khúc tính tình tang
Nhạc xuyên qua đất buồn qua lá
Thành gió thành mưa phá điện vàng
Nước mắt đầm đìa thương Cúc Hoa
Xuân hồng muộn đến sớm phôi pha
Mừng cho cái Tấm nhờ ơn Phật
Khổ trước rồi sau hết xót xa
Mẹ kể biết bao nhiêu tích cũ
Buồn như Vạn Lịch với Trương Chi
Kẻ đốt giải lời thề kết tóc
Người tan thành giọt lệ lưu ly
Quê người không có giàn thiên lý
Trưa nắng đường oan cháy bỏng vai
Và những chuyện nghe xong chẳng khóc
Chẳng buồn và chẳng thiết yêu ai
Đời rất hiếm hoi lần Bụt hiện
Nên chi đoạn kết thảm vô cùng
Bộ xương cá bống là dao nhọn
Đâm nát hồn ta lũ Lý Thông
(1975)
4.Uống Rượu Ở Quận 13
Ta chín vàng lưu lạc
Hỡi em thuyền tả tơi
Đậu bờ ta hiu hắt
Một ly nhiều ly vơi
Khó mềm môi say ngất
Đường danh vọng quê người
Ngàn năm ta ngơ ngác
Ôi đã bướm giang hồ
Xót thân hoa khuê các
Sóng nổi bèo nhởn nhơ
Dậu rơi bìu hoan lạc
Thì đốt ấm tang thương
Thì chắt chiu nước mắt
Mà nhớ thuở sắc hương
Mà yêu thời nhung mượt
Ta cổ tích Trương Chi
Em Mị Nương nghe hát
Hay em Dương Qúy Phi
Để ta hơn Lý Bạch
(1985)
5.Bài Ta
Chẳng hẹn mà thành khách viễn hương
Cũng rằng non nước dục lên đường
Dấu giầy lữ thứ hằn lưng cát
Áo bạc hào hoa nát gió sương
Chấp kích lang cười khinh Hạng Võ
Đêm mòn đợi kiếm báu Trương Lương
Đời không có kẻ nhường xe ngựa
Chậm bước tiên phong muộn chiến trường
Nghĩ giận thế thời con mắt đóm
Ngọc nằm bất động giữa văn chương
Hỡi Cao Bá quát trùm thiên địa
Một nhát gươm vung rớt mộng cuồng
Vương đạo trái mùa thương Vệ Ưởng
Nghẹn ngào tư tưởng lãnh tai ương
Xác xơ chữ nghĩa gầy nghiên bút
Rượu ngút trời thiêu giấc bá vương
Trả lại phong trần cho bụi đỏ
Lêng đênh sông hẹp bỏ trùng dương
Chiều nay ta thấy ta rời rã
Nhan sắc hồng lâu nguội phấn hương
(1987)
 
Nguồn: fb Hoài Nguyen
 

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire