mercredi 30 janvier 2019

Thơ Hư Vô phổ Nhạc

 
Em Qua Cầu Sương Trắng.
Thơ Hư Vô, Nhạc Cung Nhật - Tiếng Hát Đình Nguyên

Em qua cầu sương trắng
Tôi thất tán cơn mê
Mưa bay không thấy đất
Mưa mất dấu tôi về.

Chút hương em đánh rớt
Bên mé bờ hư không
Tôi quăng hình tôi xuống
Để nhặt bóng em lên.

Môi tôi dường khô máu
Gọi tên người dấu yêu
Đâu còn nơi nương náu
Giữa muôn trùng quạnh hiu.

Mưa ngang dòng nước mắt
Ướt lối vào bể dâu
Chân không còn chấm đất
Tôi biết đi phía nào.

Em qua cầu, rút ván
Ngọn mưa quất về đâu?
Xin em đừng che giấu
Chắc gì em không đau...

Hư Vô
*
*     *
Dòng Sông Mùa Thu
Thơ Hư Vô, Phùng Việt Dũng phổ nhạc - Ca Sĩ Thùy Trang

Dòng sông anh xanh như màu áo
Chợt nắng về thay áo dòng sông
Em mùa thu tóc dài hai nhánh
Chia nỗi buồn thành đôi cánh mênh mông.

Để em tan vào anh, như nắng
Chở nhau về nơi rất bình an
Ở đó có vô vàn mây trắng
Và cây bàng đang khép nép khỏa thân.

Anh nín thở trên môi thu vừa áp
Em xôn xao giọt nước mắt vào đời
Lòng anh vẫn còn nguyên chăn gối
Trải lụa là lên mặt nước chơi vơi.

Rồi thu đi khi anh chợt thức
Nắng cũng vàng theo bóng cuối dòng
Trời ở xa còn gần hơn ngọn sóng
Mất nhau rồi, em nhớ một dòng sông?
*
*     *
Melbourne Mùa Thu Không Chỗ Dựa
Nhạc Anh Bằng – Thơ Hư Vô – Tiếng hát Hoàng Quân
*
*     *
Chung Mình Mất Hết chỉ còn nhau
Thơ Hư Vô-Nhạc Phạm Quang Ngọc-Tiếng hát Hòa Hiếu
Lỡ tay đánh mất nửa đời trước
Còn nửa đời sau cho hết em
Hai nửa đời ta chung thành một
Tính ra còn được cả trăm năm.

Anh bước lạc xứ người xa lạ
Biết đâu là nhà giữa phố đông
Bỏ quên em tuổi đời xanh mộng
Ngày theo chồng khóc nhiều lắm, phải không?

Như dòng sông chia hai nhánh rẽ
Lòng vẫn y nguyên những ngọt ngào
Mơ ước một lần, dù ít ỏi
Có em bên đời, sống chết như nhau!

Đâu biết trước đời nhiều dâu bể
Chạy loanh quanh tóc đã hai màu
Tìm được lối về trăng rơi xuống đất
Chúmg mình mất hết, chỉ còn nhau…

Hư Vô

Having Lost Everything, There Is Only Each Other.

We let slip from our hands the first half of life.
The last half still lies ahead.
Our two halves combine to make one.
Added up, it comes to an eternity together.

I have strayed to a distant, foreign land
Where I do not feel at home in a crowd.
Forsaken during your dream youth,
The day you married, you cried, didn’t you?

Like a river split into two branches,
The heart retains the first fresh essence.
To have a dream once, through a small one,
To have you living by me – living and dying would be all the same!

Who knew life would bring so many drastic changes.
Time raced by, our hair turned gray,
We will find our way back when the moon falls to the earth.
Having lost everything, there is only each other…..

Translated by James Banerian
Original Title Chúng Mình Mất Hết, Chỉ Còn Nhau
*
*     *
Còn có chút Em
nhạc Anh Bằng-thơ Hư Vô-Diệu Hiền trình bày
Nhạc phẩm này nhạc sĩ Anh Bằng đã phổ từ bài thơ Nét Cọ của Hư Vô. Sau đó hai chú cháu chúng tôi thống nhất đổi tên thành: “Còn Có Chút Em”

NÉT CỌ

Tìm em nơi đâu, giữa dòng người lạ?
Ngã tư Phú Nhuận, phố đã quen tên
Hay ngược Chi Lăng dài thêm Gia Định
Đợi chờ nhau Quán Nhớ để không quên.

Nơi tách cà phê khuấy hoài vẫn đắng
Cho nụ hôn đầu ngọt giáp dung nhan
Một sợi tóc rớt vào anh, côi cút
Anh mang vào đời còn có chút em.

Rồi xa nhau cũng từ con phố đó
Dáng em nhỏ dần tan giữa đám đông
Trả lại anh giảng đường chiều trơ trống
Họa thất nghiêng theo ngọn nắng bên song.

Bóng trải ngang vai đường cong dốc ngược
Nét son buồn lãnh cảm giữa môi em
Vạt áo bay qua hiên đời gió lộng
Anh pha mầu cho mỏng lụa là thêm.

Bỏ bảng vẽ, nghe buồn riêng nét cọ
Anh trở về tìm lại dấu chân quen
Mới biết em bỏ bờ sang bến lạ
Cả đời anh không vẽ nổi hình em…

Hư Vô
*
*     *
CHẢI TÓC
Nhạc Anh Bằng - Thơ Hư Vô
Trình bày: Tôn Thất Mạnh Tuấn

Này em, nghiêng thấp đôi vai
Cho anh chải sợi tóc bay ngược dòng
Này em, cúi xuống hư không
Chải luôn sợi nắng cầu vồng trên vai.

Này em, mái tóc xõa dài
Chải trăm năm một hình hài đời sau
Này em, bước tới bể dâu
Chải chung hai nhánh cùng đau một lần.

Tóc em sợi rối lưng trần
Buông theo nước mắt trao thân vào đời
Mất nhau chưa kịp quên hơi
Đáy gương nghiêng dáng chiều phơi lụa nhầu

Buồn ngang vết cắt da đau
Bóng em hóa hạt bụi đào ngây ngô
Này em, ôm sát hư vô
Chải vào hoang phế hương bồ kết xưa…

Hư Vô
*
*     *
Mùa Xuân Của Mẹ. 
Thơ Hư Vô-Nhạc Mai Hoài Thu- Tiếng hát Ngọc Mỹ - Hòa âm Đỗ Hải 

Mẹ đứng ngóng đàn con bên song cửa
Đếm mùa xuân trên những ngón tay không
Đôi mắt mẹ nhìn xa xăm quạnh quẽ
Giọt mưa tuôn một tiếng khóc trong lòng.

Ngày tháng Tết lướt qua đời hối hả
Mùa xuân rơi trên sợi tóc bạc màu
Mẹ còn được gì một đời tần tảo
Ngoài đàn con mẹ mang nặng đẻ đau!

Nhìn con lớn lên theo từng hơi thở
Cho mẹ nâng niu quên cả nhọc nhằn
Dẫu biết rằng con lớn thêm một tuổi
Là trên da mẹ thêm một nếp nhăn.

Rồi đàn con cũng lần hồi lìa mẹ
Như đàn chim bay giạt cuối trời xa
Mẹ thắc thỏm chờ mùa xuân quay lại
Như trong tim có một bóng quê nhà.

Mắt mẹ nhạt nhoà mỗi lần xuân đến
Nhỏ xuống sụt sùi theo bước xuân đi
Xuân đến hay đi cũng làm mẹ khóc
Nỗi phập phồng còn đọng ở trên mi.

Mẹ ôm con tựa như hình ôm bóng
Dáng xiêu xiêu hiu hắt ngọn đèn vàng
Nhà dưỡng lão đang chực chờ cửa đóng
Hồi chuông buồn cắt đứt cả ruột gan…

Hư Vô

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire