dimanche 17 juin 2018

Thượng Đỉnh Mỹ - Triều - Sự Vĩ Đại Và Những Điều Bi Đát - Vĩnh Tường

. . . quay đầu là một thiện chí ít ai làm nổi, nhất là đối với những nhà độc tài có quyền uy tột đỉnh và bổng lộc cao không ai bằng. Thế kỷ 20, có Mikhail Gorbachev và trong thế kỷ này, Kim Jong-un có phải là người thứ hai không? Nếu có, thì người mở đường cho họ Kim không ai khác hơn là Tổng thống Donald J Trump - một nhân vật lịch sử chẳng những phi thường về phong cách mà cả về khả năng làm việc và lãnh đạo một đất nước vĩ đại nhất thế giới ngày nay.
  Ngày 12/6/2018 nhân loại chứng kiến một sự kiện trọng đại nhất lịch sử thế giới, kể từ thập niên 90. Cuộc họp thượng đỉnh giữa Hoa Kỳ và Triều Tiên diễn ra tại đảo Sentosa của Singapore; mặt đối mặt giữa nguyên thủ của hai quốc gia, Tổng thống Donald Trump ở tuổi “cổ lai hy” lãnh đạo của một nước có nền tự do dân chủ, văn minh bậc nhất thế giới và Chủ tịch Kim Jong-un, nhà cầm quyền ở tuổi “tam thập nhi lập” của một nước theo chế độ cộng sản, độc tài toàn trị, khép kín, nghèo đói lạc hậu, có một không hai trên thế giới.
  Việc đọc báo và nghe đài, bình dân hãy xem một câu nguyên văn, trích trong một bài báo:  Ông Trump đã đến khách sạn Capella trên đảo Sentosa trông hơi trầm buồn, khó chịu với các nút áo khoác của mình; ông Kim biểu hiện thư giãn. (Mr Trump arrived at the Capella hotel on Sentosa island looking slightly pensive, fiddling with his jacket buttons; Mr Kim appeared relaxed.). Đây có lẽ là một trong những nguồn tin mẫu để truyền thông Tỵ nạn chống Trump dựa theo. Video còn đó, sự việc xảy ra trước hàng ngàn ống kính thu hình. Thế mà, người viết có lẽ vừa đánh mất kính loạn thị, nên không thấy vẻ mặt tươi vui, đầy tự tin, thong thả ra dáng kẻ cả, dáng đàn anh của Tổng thống Trump khi tiếp Kim Jong-un. Kim Jong-un bắt tay, cố làm ra vẻ tự nhiên, nhưng hơi lúng túng, kể cả khi cùng đi trên hành lang vào phòng hội nghị khiến ông Trump phải nhắc “đi lối này”. Dù sao đây chỉ là những chi tiết không có gì quan trọng để chúng ta phải tốn thời gian suy gẫm.
  Kim Jong-un lần đầu tiên bước ra thế giới bên ngoài dĩ nhiên không tránh khỏi ngượng ngùng, lúng túng, rụt rè. Cái vẻ tự nhiên chỉ là giả tạo, đã được tập luyện trước khi ra công chúng, nhất là để gặp lãnh đạo một cường quốc. Còn Donald Trump, một con người lão luyện, chẳng những trên thương trường thế giới mà còn trong mọi ngõ ngách của đời sống, kinh nghiệm dày hơn Kim Jong-un trên bốn mươi năm. Hơn nữa, bản tính của người Mỹ thường thích bắt chuyện hơn người Á đông; ông Trump nói chuyện nhiều hơn và rất thong thả, nhanh nhẹn, tự nhiên; ông cũng tỏ ra tử tế lịch sự theo phong cách của bậc đàn anh.
Cái bắt tay đầu tiên chừng 10 giây. Tổng thống đưa bàn tay mở rộng ra trước, không phải hẹp hòi như TTTT tưởng tượng, và ông còn vỗ nhẹ tay lên cánh tay phải của cậu Kim một cách tự nhiên, thân thiện như thường lệ của trưởng giả đối với người thuộc cấp hay người nhỏ tuổi hơn, (mà người Mỹ gọi cái vỗ này là paternalistic pat.) Sơ lược cho vui chút thôi. Bây giờ chúng ta hãy vứt những thứ vụn vặt, cặn bã thải ra từ những đầu óc bệnh hoạn do hội chứng chống Trump, để tìm hiểu những trọng điềm chung quanh cuộc họp lịch sử này. 
Image associée
Thứ nhât, Sự tương phản giữ thời lượng và tầm quan trọng của mục tiêu.
 Cuộc họp bắt đầu khoảng 9 giờ 5 phút sáng 12/6/2018 tại Singapore, và diễn ra chỉ trong vòng 45 phút. Cuộc trao đổi giữa hai người - mặt đối mặt, Tổng thống Donald J. Trump và Kim Jong-un tính ra thời gian chỉ còn khoảng một nửa vì phải thông dịch qua lại hai thứ tiếng. Một sự kiện to lớn hiếm thấy trong lịch sử thế giới, mà chỉ tốn khoảng 20 phút trước khi hai bên cùng ký tên.
Thế mà, TTTT và bút đoàn, tùy tùng tiếng Việt, bình loạn như thể ông Trump đã không coi trọng nhân quyền, không đưa vấn đề nhân quyền ra trong cuộc họp và cũng không nói gì đến những người Nhật bị BH giam giữ từ lâu; điều này làm cho Thủ tướng Shinzo Abe buồn lòng! Nào, Kim jong-un là tên cộng sản độc tài, vi phạm nhân quyền, tàn bạo, gây tội ác chống nhân loại; Tổ chức Human Right watch đã từng lên án, vân vân…
  Tại sao trí óc của quý ngài trở nên tệ hại đáng tiếc đến như thế chứ? Bình dân ai mà chẳng biết thời gian cuộc họp không đủ để ăn hết một “tô phở xe lửa”, không lẽ bỏ luôn bánh xèo, bánh cuốn vào cho tiện với lý luận rằng nó cũng trong một bữa ăn? Mục tiêu tức là cái lớn nhất mà HK cần gặt hái là giải trừ vũ khí nguyên tử. Một khi đạt được mục đích ấy, thì mọi thứ sẽ không còn là vấn đề. Sao quý ngài không tự đặt một câu hỏi, đơn giản như - có nên mang ra hết một lần để bắt tội họ Kim trong cuộc họp mở đầu, để làm xao lãng mục tiêu không? Có lẽ, vì kiểu này mà thần tượng Obama Hay Clinton đã không làm nên trò  cả, và để đến ông Trump dọn dẹp hậu quả, giải nguy cho thế giới. Hơn nữa, tại sao quý ngài không thấy một thời gian ngắn, chỉ 20 phút quý ngài làm được điều gì? Xin lỗi, việc đi vệ sinh cá nhân có khi cũng chưa đủ. Với thời gian như thế, nỗi lo nhiều thập niên của cả thế giới quá to lớn như thế, và giải quyết gọn gàng như thế mà quý ngài vẫn không thấy sự vĩ đại ở chỗ nào?
   Hôm thứ Bảy (09/6/2018) trước khi bay sang Canada để tham dự cuộc họp G7 rồi đi thẳng sang Singapore, ông Trump đã trả lời cuộc họp báo tự do. Ông đã trả lời ào ạt, không cần chuẩn bị, không ỡm ờ, tìm và chọn lựa từ ngữ mang lợi điểm chính trị phải đạo như kiểu Obama.Ai xem lại các video cũ sẽ thấy. Bằng sự chân thật có sao nói vậy, Tổng thống Trump đã vượt trên giá trị của thói đạo đức giả “uốn lưỡi bảy lần chỉ để cầu lợi”. Xin nhắc đến một vài câu đáng ghi nhận, có liên quan đến hội nghị như sau, ông cho biết ông sẽ quyết định "trong phút đầu tiên" của cuộc họp thượng đỉnh, xem Kim Jong-un là một đối tác thương lượng đáng tin cậy hay không. Nguyên văn: “Tôi nghĩ rằng trong vòng một phút đầu tiên, tôi sẽ biết", "Chỉ cần trực nhận, cảm giác của tôi. Đó là những gì tôi làm" - "Bạn biết, người ta thường nói nếu bạn thích ai đó, bạn sẽ biết trong năm giây đầu tiên? Vâng, tôi trực nhận rất nhanh, tôi sẽ tiên liệu một điều gì tốt sẽ xảy ra hay không."
   Câu nói này, cho chúng ta thấy có hai điều, một là, chứng tỏ Tổng thống Trump rất tự tin, niềm tự tin không phải của những kẻ nói dốc, mà là thực tế của người đã dạn dày kinh nghiệm, đã thành sách. Hai là, một lời nhắc cho Kim Jong-un rằng, giở quẻ thì chỉ có chết! Anh Hai mà quay lưng thì chuyện không dừng ở đó đâu nhé!
   Một câu khác mà Tổng thống đã trả lời với báo chí rằng “Tôi không nói như thế, Tôi nói rằng tôi đã chuẩn bị cả đời”(“I don’t say that, I said I’ve been prepared all my life”) và ông cũng chỉ trích Fake News đã cắt bớt video về những lời nói của ông.
   Khi Tổng thống bất ngờ, phổ biến thư hủy bỏ cuộc họp thượng đỉnh thì bà Chủ tịch của DC chỉ trích rằng Kim Jong-un được trận cười khúc khích. Bà nói: “Đúng ra là phải chuẩn bị, mà Tổng thống đã không làm. Rõ ràng là ông không biết ông làm gì. Và bây giờ ông đang rời bỏ bằng một bức thư như bại liệt cho Kim Jong-un. Ông Kim là người đại thắng” Từ cáiđỉnh cao trí tuệ” này mà quý ngài triển khai cho đồng bào mình thưởng thức chứ gì? Từ khi có ông Trump xuất hiện trên chính trường, không biết bao nhiêu lần TTTT và truyền thông ăn theo bị hố. Lẽ thường cứ hễ một sân si bị rớt, thì một ngọn đèn sẽ tỏ, và người ta mới thực sự thấy những gì xảy ra, trước - sau có ý nghĩa như thế nào.
Thứ hai, Cái lý tương hợp, tương phản trong chiến lược của Tổng thống Trump
Truyền thông thiên tả và ăn theo không chịu thấy, nhưng bình dân thì ắt đã rõ điểm then chốt. Nói cho dễ hiểu vẫn là ba điều trong nguyên tắc trị nước: Dân no cơm, ấm áo tức là kinh tế phải vững – Quân đội mới mạnh – và kể đến là lòng dân tin tưởng. Và mấy mươi năm qua, BH đã buộc phải theo đuổi một chương trình nghịch lý, để rồi cuối cùng phải kết thúc bằng một chọn lựa sình - tử.
1.    Nỗi lo sợ:
Bắc Hàn luôn mang nỗi lo sợ không có thật từ phía Hoa Kỳ và Nam hàn, nhưng thực tế sợ nhất là đàn anh Trung cộng. Và mục tiêu của Bắc Hàn là phải mạnh về quân sự, và vũ khí phải là vũ khí nguyên tử để tồn tại, đối đầu với sự đe dọa của thế giới tự do, kể cả đối với âm mưu thôn tính của Trung cộng. Bắc Hàn đã cố gắng đến kiệt sức, đeo đuổi chỉ một mặt là vũ khí và xây dựng quân đội. Trong khi đó, đàn anh Trung cộng chỉ dùng Bắc hàn như một lợi khí cần thiết trong mưu đồ bành trướng.
2.    Điều nghịch lý
Điều nghịch lý nằm ngay trong toan tính, cho nên nguy cơ sụp đổ luôn là mối nguy tiềm ẩn có thể bùng phát tức thì, trước khi nói đến sự tấn công từ bên ngoài, bởi quân đội không đủ mạnh để kéo dài thời gian ứng chiến với một nền tảng kinh tế trống rỗng, hầu hết là lệ thuộc vào viện trợ nhân đạo. Thực tế, rốt cuộc đến cuối con đường, cái lẽ thường vẫn thắng, đó là Có thực mới vực được đạo.
3.    Mục tiêu đặt vào vũ khí nguyên tử và hỏa tiễn là gì?
Bình dân hãy nghĩ xem, vũ khí mà ba đời họ Kim thủ đắc, rốt cuộc vẫn trở về với một mục tiêu duy nhất. Có phải là để đánh chiếm Nam hàn hay tiêu diệt Hoa Kỳ không? Tất nhiên là không. Kim Jong–un dù có kém thông minh đến đâu cũng không nghĩ rằng đây là con đường mà Bắc Hàn có thể tồn tại lâu dài. Vậy thì mục tiêu là gì? Khi chúng ta hiểu được mục tiêu này, thì sẽ thấy tại sao Tổng thống Trump làm những gì mà ông đang làm. Bắc Hàn chỉ cần được công nhận là một nước độc lập có chủ quyền, được bảo đảm an ninh, và được thế giới hỗ trợ để phát triển thay vì ngăn trở, đe dọa, cô lập. Được như thế thì tiếng nói của đống vũ khí thủ đắc đã đạt mục tiêu, và dĩ nhiên nó sẽ không còn cần thiết nữa.
4.    Sự hủy bỏ cuộc họp:
Kim Jong-un tỏ ý hủy bỏ cuộc họp, sau khi sang gặp Tập Cận Bình hai lần. Biết bị xúi dại nhưng vẫn phải tỏ ý muốn bỏ cuộc họp đã trù liệu, để trấn an Họ Tập rằng, Kim tôi vẫn còn nghe lời anh Hai. Bên này thì Tổng thống Trump đằng hắng một tiếng: Hy vọng rằng không phải ông bạn tốt của tôi xúi giục Kim Jong –un. Và ông đột ngột rút kiếm phạt một nhát, hủy bỏ cuộc họp, nhưng chừa ngõ cho họ Kim, nếu muốn tiếp tục thì gọi hoặc viết thư cho ông. Đây là, lối tuyên bố rằng vấn đề nghiêm trọng, - tính dứt khoát - nói là làm của Tổng thống Trump, và ông đã làm trước họ Kim, vừa đe dọa, vừa mở ngõ, vừa cần, vừa bất cần, có nghĩa là nên - hay hư, hậu quả “tuỳ ông”. Và Tổng thống chỉ việc chờ, vì nắm chắc trong cái thế hiện tại, không còn đường chọn lựa, họ Kim không đến thì còn đi đâu. Nếu quyết tâm cắt đứt thì cần gì phải chừa cửa không khóa.  Lòng dạ thênh thang, bình dân dễ thấy. Thế mà các ông bà, cô cậu truyền thông không thấy nổi, nên mới nhôn nhao chỉ chỏ. Bật đài MSNBC xem thử một tí thôi, bình dân không khỏi cười nghiêng ngửa.
5.    Bắc Hàn quyết tâm ôm lấy cơ hội:
 Quả nhiên, họ Kim lật đật gặp Tổng thống Nam hàn Moon Jae-in để cứu vãn cuộc họp, và cho cận thần Kim Jong Chul, Phó Chủ tịch BH, ba chân bốn cẳng chạy đưa thư tận tay Tổng thống. Tại sao lại phải làm trái với phương tiện thông tin hiện đại? Truyền thông u mê chỉ thấy bức thư to để chê biếm, mà không thấy trí thông minh của đám họ Kim không tệ. Bức thư to để gây chú ý; thư đưa tận tay Tổng thống là ngụ ý chân thành chuộc lỗi và muốn xóa đi thành kiến lươn lẹo xưa nay của Bắc Hàn. Đó là chưa kể thư tay còn có ý rằng nội dung bí mật giao kết chỉ có Tổng thống và họ Kim được biết. Đây, mặc nhiên cũng là lời tuyên bố với Trung cộng và Nga rằng, từ nay Bắc Hàn chúng tôi độc lập, tự quyết tương lai của mình, không tiếp tục làm nô lệ kiểu mới cho Trung cộng hay Nga. Trung cộng và Bắc Hàn đã vào thế ly gián của Hoa Kỳ. Giữa hai nước để sợ và cũng để dựa vào, Bắc Hàn đã dứt khoát chọn Hoa Kỳ. Giữa hai vị thế sinh - tử để chọn lựa; đó là tiếp tục khép kín để bị uy hiếp từ bên ngoài và đói rách cho đến sụp đổ từ bên trong, hoặc mở toang cánh cửa, dùng kho vũ khí để trao đổi tương lai. Và Kim Jong-un đã chọn vị thế thứ hai, và dĩ nhiên Hoa Kỳ từ vị trị đối nghịch trở thành nước bảo vệ. Với điều kiện duy nhất là gì? 
Image associée
6.    Điều kiện duy nhất để quyết định vận mệnh Bắc Hàn:
Bình dân hãy nghĩ xem? Chỉ có một mà thôi. Đó chính là NIỀM TIN. Ai đem đến điều này cho Kim Jong–un thì người ấy sẽ làm chủ tình hình. Và đó chính là điều mà Tổng thống Trump đã thoả mãn cho Kim Jong-un. Ông đã vứt chính trị bài bản mị dân, phải đạo (political correctness)  vào sọt rác. Ông theo lẽ phải của đạo thường. Đó là đường lối siêu chính trị tức là lấy chánh khí mà trị.
a.    Về chiến lược: Gia tăng tối đa yếu điểm, nghịch lý nói trên của BH, tức là bủa vây kinh tế đến mức có thể bức tử. Nỗi lo sợ căng thẳng đến cực điểm, chẳng những có thể dẫn đến sụp đổ kinh tế hoàn toàn mà còn có nguy cơ bất ổn chính trị, vì quân, cán chính thiếu lương tiền sẽ có thể quay lại làm thịt nhà họ Kim. Cùng lúc ấy bao vây quân sự, và đấu khẩu, thách thức chạy đua vũ trang. Mặt khác ngoại giao mở một ngõ sẽ giúp đỡ bảo vệ an ninh và xây dựng kinh tế. Khi Kim Jong-un bắt đầu ý thức được đã đến lúc phải quyết định mất còn thì tiếp đến là khải đạoThực tình mà nói, truyền thông ăn theo thiên tả, dù có bao nhiêu năm làm báo, đã nhiễm bệnh ghét Trump, thì trí óc không đủ khả năng nhận ra từng bước đi rất đặc biệt này của ông Trump.
b.    Khải đạo: Vứt đi biện pháp trao đổi kiểu chính trị sách vở khó tin tưởng và vô hiệu như những người tiền nhiệm,Tổng thống Trump đã dùng phương pháp khải đạo, tức là đồng cảm, tin người để rồi mở ra và giới thiệu con đường và viễn ảnh tương lai ở phía trước. Để hỗ trợ cho phương thức này, đội ngũ của Tổng thống giới thiệu và trình chiếu cho cả đoàn cao cấp của Kim Jong-un xem một video có nội dung so sánh kết quả của hòa bình với hình ảnh tương lai hứa hẹn, giàu mạnh và tươi đẹp của đất nước, và mặt tương phản là hậu quả hủy diệt tàn khốc và nhanh chóng do bom đạn. Nhà độc tài non trẻ Kim Jong-un từng hùng hổ đe dọa nhưng chưa bao giờ thấy thực tế hay nếm mùi chiến tranh. Tiếp theo, khi trả lời báo chí, Tổng thống đã gợi ý, tô thêm vài nét về tương lai của BH, ông nói: “Họ có những bãi biển tuyệt vời", "Bạn thấy khi nào họ nã pháo vào đại dương. Tôi nói, chao ôi, nhìn vào quan cảnh, ở đó không làm được một căn hộ tuyệt vời sao chứ? Và tôi đã giải thích. Tôi nói, thay vì làm điều đó, bạn có thể xây dựng những khách sạn đẹp nhất thế giới. Hãy nghĩ về tương lai bất động sản. Bạn có Nam Hàn, bạn có Trung Quốc, và bạn sở hữu vùng đất ở giữa. Làm sao mà tệ được, phải không? Thật tuyệt ... (Kim) nhìn lại thước phim đó. Anh ta nhìn vào chiếc iPad. Tôi đang nói với bạn, họ thực sự thích, tôi tin như vậy? " Với Kim Jong-un, Tổng thống cũng nói “Quá khứ không nhất thiết phải định hình tương lai của chúng ta” hoặc một câu không ai có thể phủ nhận: “Bất cứ ai cũng có thể gây chiến, nhưng chỉ có người can đảm nhất mới có thể mang lại hòa bình. Xung đột ngày hôm qua không nhất định phải là cuộc chiến ngày mai”.
c.    Để tạo niềm tin, Tổng thống đã hạ mình từ một lãnh đạo quyền uy bậc nhất thế giới, thoải mái, bắt tay, ngồi chung với một kẻ độc tài, tàn bạo mà cả thế giới, kể cả đàn anh Trung cộng nghi ngờ, khinh rẻ, đòi triệt tiêu. Thậm chí ông còn hứa sẽ mời Kim Jong-un sang Whitehouse hoặc đến tư dinh Ma-A lago. Như thế, Kim Jong-un đã được nâng lên ngang tầm với Trung cộng rồi. Đây mặc nhiên là một điều kiện trao đổi mang tính khải đạo, không tốn kém xu hào mà còn chứng tỏ giá trị lịch lãm của kẻ cả, và của dân Hoa Kỳ. Nó không là sự hy sinh danh dự vô ích mà những người có tầm nhìn hạn hẹp quen gièm xiểm. Cái bản ngã – “duy ngã độc tôn” người ta tu cả kiếp không bỏ được cái ngã. Nay, vì quyết tâm mang lại hoà bình cho thế giới, mong giúp hàng triệu người sống bình an. Tổng thống chỉ bỏ đi một chút cái ngã tự tôn của chiếc ghế và cái vỏ hư danh bên ngoài của cái ngã tập thể, thì quý ngài truyền thông thiên tả và ăn theo la toán lên là thế nào? Như vậy thì ai nên theo học ai?
d.    Tin hay không tin: Tuy đã tin mới dẫn đến cuộc họp thượng đỉnh, nhưng dù sao thì phía Kim Jong-un không thể sớm bỏ được thói quen “suy bụng ta ra bụng người”. Không phải từ bản thân Kim Jong-un mà từ những cận vệ lo sợ độc hại thủ lãnh, nên đã đeo găng tay, lau chùi cây viết do HK cung cấp. Nhưng rồi cô em gái Kim Yo Jong đã tính kỹ hơn, muốn giữ cả vị thế chính trị độc lập cho anh mình, nên cô ta đưa cây viết riêng cho ông anh, ký vào bản thông cáo chung. 
e.    Điều hệ trọng trước mắt là bảo đảm an toàn:
Kim Jong-un thực ra là kẻ đang phạm tội ác vì đã giết người một cách dã man, giết cả anh ruột của mình, và mới đây là cái chết của một người Mỹ Otto Warmbier. Dĩ nhiên không ai bênh vực những hành vi này. Ở vị thế bị cô lập và bị đe dọa, Kim Jong-un dùng cách dã man nhất để triệt tiêu những người làm con cờ của nước ngoài - người ta có thể nghĩ là của Trung cộng - có âm mưu hại mình. Và với tính chất của độc tài, Họ Kim đã dùng cách này để răn đe kẻ khác. Đây cũng là một yếu điểm, mà Tổng thống Trump đã nắm bắt, và chỉ cần Bộ trưởng ngoại giao Pompeo rỉ tai họ Kim rằng: Anh nên làm điều gì để HK có thể dễ dàng gỡ tội giùm trên diễn đàn thế giới, thay vì đem tội ác chống nhân loại ra tốĐể làm việc lớn, anh giữ ba con tin ấy có lợi hay có hại, anh chọn đi!” Và quả nhiên, chỉ một câu nói đúng lúc, ba con tin liền được thả ngay sau đó. Điều mà Kim Jong-un mong muốn bây giờ là HK hứa bảo vệ an ninh cho Bắc Hàn, và dĩ nhiên là bảo vệ sự sống còn cho nhà họ Kim. Tổng thống HK đã đáp ứng luôn. Dĩ nhiên là nếu anh có lòng thay đổi thì tất cả đều trở về như cũ. Bình dân nghĩ xem Tổng thống đã cho không Bắc Hàn cái gì? Không, không có gì cả!  Nội dung bản tuyên bố chung có bốn điểm hai bên cam kết thực hiện mà thôi.  
·  Một là, Hoa Kỳ và Bắc Hàn cam kết thiết lập mối quan hệ mới giữa hai nước phù hợp với nguyện vọng hòa bình và thịnh vượng của nhân dân hai nước.
· Hai là, Hoa Kỳ và Bắc Hàn sẽ cùng chung sức thực hiện một chế độ hòa bình bền vững và ổn định trên bán đảo Triều Tiên.
· Ba là, Bắc Hàn tái khẳng định nội dung bản Tuyên Bố Bàn Môn Điếm ngày 27/04/2018, cam kết hành động để phi hạt nhân hóa toàn bộ trên bán đảo.
·  Bốn là, Hoa Kỳ và Bắc Hàn cam kết cho hồi hương thi hài các quân nhân Mỹ mất tích trên chiến trường trong thời kỳ chiến tranh Triều Tiên. 
   Điều thứ tư, xem ra cũng chì là phụ thuộc, vì khi đã giải trừ vũ khí nguyên tử và thiết lập bang giao, Bắc Hàn được giúp đỡ để xây dựng đất nước, thì dĩ nhiên không cần ghi trong bản tuyên bố, cũng sẽ được thực hiện; ngay cả đối với người Nhật còn ở Bắc Hàn cũng vậy. Truyền thông thiếu lương thiện lo bới móc, nhưng bình dân chắc đã thừa biết điều này.
7.    Bắc Hàn là nước đang bị trừng phạt
Vì sản xuất và thử nghiệm vũ khí nguyên tử và hỏa tiễn trái phép, nên mới trở thành kẻ đang bị trừng phạt. Lệnh trừng phạt được Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc quyết định trong đó có phiếu thuận chưa từng thấy của nước đỡ đầu Bắc Hàn, là cả Nga và Trung cộng -. Việc trừng phạt, cấm vận kinh tế, ngoài những gì đang thực thi, còn đến 300 loại đang chờ nếu tình hình thay đổi, và chọn lựa quân sự vẫn còn trên bàn. Cái cán búa vẫn còn trong tay của HK cho đến khi có kết quả giải trừ vũ khí nguyên tử, tức là đến một thời điểm mà HK xác nhận là hệ thống đã khởi đầu hủy bỏ thì không thể phục hồi, chứ không nhất thiết là phải chờ đến mười năm, hai ba mươi năm tốn ngàn - ngàn tỉ dollars như TTTT và truyền thông thông dịch ăn theo đã nói cạnh, nói khóe.
   Một nhà báo tỵ nạn nhiều năm kinh nghiệm, thường  chọt xỉa rất khéo, còn khẳng định BH sẽ không dại gì từ bỏ vũ khí nguyên tử, với lý luận gượng ép rằng, vì nhờ có vũ khí nguyên tử mới thắng lớn, có ý nói Kim Jong-un buộc ông Trump để được ngồi ngang hàng! Không biết do kém hiểu biết hay vì giả quên sự kiện BH bị chiến lược chèn ép của ông Trump đến nay chưa dứt! Cụ này còn kể rằng mọi thứ giống như thời Clinton đã làm, nhưng cụ không dám động đến việc sớm b cấm vận và cho BH 4 tỷ dollars để được cụng ly champagne ăn mừng, ch sau 8 năm thua lận, mới biết mình chỉ giỏi nói nhưng kém thông minh hơn họ Kim! Truyền thông ăn theo tả khuynh chỉ có thế mà thôi!    
Còn việc tập trận ở Biển đông chỉ là điều bất thường chứ không phải là kế hoạch lâu dài, có thể ngưng và có thể trở lại một cách dễ dàng. Tổng thống hứa sẽ ngưng, cũng chỉ là lời hứa. (verbal commitment) Đường còn phải đi, trong thương lượng, phải có chút gì cho đối phương giữ chút mặt mũi mới mong thành công – và điều đó không ảnh hưởng gì đến chiến lược của HK.
Thế là nền móng và khung sườn của căn nhà hoà bình thịnh vượng, từ hai người có chung mục đích đã xây dựng xong (two men with one destination). Dĩ nhiên, còn nhiều chi tiết sẽ do ngoại giao và cố vấn hai bên bàn bạc soạn thảo cách thực hiện cho đến hoàn thành.
Cuộc họp thượng đỉnh với tầm quan trọng lịch sử, nhưng được giải quyết nhanh, gọn, thành công vượt kỷ lục – non nửa tiếng đồng hồ, chưa có một lãnh đạo nào trong quá khứ có thể sánh kịp. Sau khi ký xong  bản tuyên bố chung, Tổng thống đã có buổi họp báo dài 75 phút, ông rất vui vẻ, tự tin trả lời không do dự tất cả các câu hỏi. Từ những câu nói, từng chi tiết việc làm, vừa qua của Tổng thống, lẽ nào chưa đủ cho truyền thông ăn theo thiên tả tỉnh táo? Nếu chưa đủ, thì cái nhãn có ăn học vứt đi là vừa. Còn bình dân chắc không còn ngại gì khi nói thẳng rằng bước đầu: “Thật là vĩ đại!”  Và phải nói vĩ đại đến mức cái giải Nobel ngày nay bị chính trị hoá tả khuynh, tặng cho Al Gore, Obama thật ra không còn đủ giá trị để tặng cho Tổng thống Donald Trump trong việc này.   
   Bây giờ phải hỏi xem kỳ này TTTT đánh đấm thế nào? Nào, cứ bật các đài TV thiên tả CNN, MSNBC, ABC, CBS, hay mở NY Time, Wapo ra thì thấy ngay chuyện rất quái dị nhất thời đại - người ta tụm năm, tụm ba lại chỉ để đoán mò, nói xấu cho thoả lòng thù nghịch, ganh ghét mà thôi. Xin phép được mượn từ mới ở xã hội  Việt nam để nói đến bản chất của TTTT, là sớm “tự sướng”. Hôm nay vội vàng bôi bác, dè bỉu, hả hê cười nhạo, nhắm mắt đánh đấm túi bụi để rồi ngày sau, vỡ lẽ ra là mình bị hố, không dấu được sượng sùng; mặt mày méo mó, khó coi,  khi sự thật được phơi bày trái ngược. Họ cứ thế làm hoài, hình như họ đã quên, hay đã đủ chai, không còn biết hổ thẹn là gì. Truyền thông thông dịch ăn theo xem ra cũng không khác gì. Bình dân không hiểu tại sao họ trở thành đáng tiếc như thế? Dennis Rodman là người Mỹ đen, với chiếc mũ “Make America Great Again” trên đầu; đâu có ăn gì của Tổng thống Trump, nhưng trước ống kính xoi mói của CNN, anh ta lại xúc động rơi nước mắt bênh vực Tổng thống và cho rằng nói gì thì nói, đây là ngày vĩ đại trong lịch sử thế giới.
Cuộc cách mạng của ông Trump quả thật là cuộc quậy đục lắng trong. Chừng như nhân loại đang đến thời kỳ phán xét, khiến những ai càng sân si, phi lý bao nhiêu thì càng phơi mặt ra bấy nhiêu.
   Còn phía DC, đánh đấm, và bày biện đủ trò, không phải chỉ thủ đoạn chính trị mà còn có cả kiểu chơi bẩn thỉu gần hai năm, lúc nào cũng bị thế gậy ông đập lưng ông. Ngay cả đối với thành công rành rành trước mắt có thể cân đo, đong đếm của Tổng thống Trump, người dân chờ mãi vẫn không nghe họ nói một lời cho lọt tai. Nếu có thì cũng chỉ vặn vẹo cho ra một cái lý để bài bác. Thôi thì bình dân hãy thông cảm, họ cũng khổ công đấm đá quyết hạ gục hoặc ít ra cũng ngăn chặn Tổng thống làm việc, chứ đâu phải họ chơi không. Nhưng rồi từ bản chất, đâu có bao giờ cái bất chính mang lại kết quả tốt đẹp. Tổng thống và dân HK tiếp tục thành công, và DC thì ngày càng bi đát vì đầu tư vào cuộc đánh phá hai năm, chỉ còn lại mỗi cái boomerang, ném ra mãi nó cũng cứ quay trở lại phía mình. Quả thật là bi đát! 
Nhân đây bình dân hãy gẫm xem, kỳ bầu cử tới sẽ là Sóng xanh hay Cơn Đại Hồng Thủy?
Vĩnh Tường 

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire