Em. Em hãy can đảm nghe trọn vẹn những âm thanh và ngôn ngữ này. Những can đảm nhìn suốt về mình, về cuộc đời tình ái của mình. Rồi đây chưa hẳn em sẽ hài lòng về những bài ca của anh, những bài ca tình yêu không tươi sáng mấy.
Tình yêu rồi cũng cháy rụi dưới ánh mặt trời như loài thiêu thân chết thiêu trong lửa. Tình yêu bèo bọt là kiếp phù sinh đã cho ta ngơ ngác đời đời. Cuối cùng, đành miễn cưỡng nhận sự ngơ ngác làm lý thú, làm hương vị.
Tình yêu lý tưởng không hề có đâu, nếu có cũng không hề gặp, nếu gặp cũng không hề hay biết, biết cũng không hề giữ nổi. Sự không hề đó đã chứng tỏ qua bao lần tình yêu bị tiêu pha phung phí, như sự phung phí vô căn của kẻ mới vừa giàu có. Sau cùng còn lại trong em một mớ tang thương, còn lại trong anh một mớ tang thương.
Đến giờ em vẫn cho rằng tâm hồn anh u ám quá. Thứ u ám của một kẻ không may đã chưa bao giờ có nổi một lời hạnh phúc tươi sáng, mà cứ mãi mê trong cung quãng u sầu.
Em có biết không? Sự ngợi ca ầm ĩ vẫn hiện lên trong mỗi lần rên xiết đó. Là thứ sáng thâm trầm mượn sức nóng dữ dội từ lòng anh. Chỉ cần như thế! Em biết chưa!?
Trầm Tử Thiêng
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire