Có một số
người không dễ gì buông bỏ quá khứ. Cựu TT Barack Obama (đảng Dân Chủ
nhà ta) là một trong những người như vậy. Từ khi rời khỏi chức vụ sau
cuộc bầu cử năm 2016 đã đưa Tổng Thống đảng Cộng Hòa là Donald J. Trump
vào Bạch Cung, thì Obama đã cưỡi gió bay đi khắp cùng thế giới, nhúng
tay, thọc gậy bánh xe vào những công việc quốc gia đã không còn nằm
trong quỹ đạo thuộc thẩm quyền của ông ta, là một cựu Tổng Thống.
Trên
phương diện ngoại giao, đây chẳng những là một mô thức tệ hại, mà nó còn
là một hành động phạm pháp. Có một đạo luật đã có mặt trên 200 năm đã
cấm đoán bất cứ công dân Hoa Kỳ nào, dù người ấy đang ở đâu, không được
tiếp xúc với chính phủ ngoại bang mà không có sự cho phép của chính phủ
Hoa Kỳ. Đạo luật đó chính là “Logan Act” tuy có tính cách ngắn, gọn,
nhưng xác định rất rõ ràng:
“Bất cứ
công dân Hoa Kỳ nào, dù người ấy đang ở đâu, khi không có chính phủ Hoa
Kỳ cho phép, thì dù trực tiếp hay gián tiếp, không được liên lạc hay
giao tiếp với bất cứ một chính phủ hay bất cứ một viên chức hoặc đại
diện của chính phủ ngoại bang, với dụng ý gây ảnh hưởng đến sự điều hành
của chính phủ ngoại bang đó trong bất cứ tranh tụng, hay những bàn cãi
nào liên hệ đến Hiệp Chủng Quốc, mà mục đích là để đánh bại, là nhằm vô
hiệu hóa những giải pháp hoặc đường lối của Hoa Kỳ. Kẻ phạm luật này sẽ
bị xử phạt, hoặc bị tù giam không quá 3 năm, hoặc cả hai”.
Những
hành động vừa kể của Obama thật là khôi hài khi ông ta cảnh báo với nhóm
bàn giao chính phủ của Trump là “chúng ta chỉ có một Tổng Thống trong
một lúc mà thôi”.
Dĩ nhiên,
Obama muốn nói rằng ông ta có ý định nắm mọi quyền lực quốc gia cho đến
phút thứ 11 của giờ thứ 11 trong quãng cuối của nhiệm kỳ tổng thống.
Chắc chắn là như vậy rồi, tuy nhiên, một khi Trump đã tuyên thệ nhậm
chức vào tháng giêng năm 2017, Obama cần phải tuân theo qui luật.
Nhưng không. Ông ta không muốn tuân theo qui luật.
Vào tháng
11 năm 2017, Obama đã lượn qua Paris, Pháp quốc, và đã gặp Tổng Thống
Pháp Emmanual Macron. Nội dung cuộc nói chuyện không được tiết lộ trước
công luận.
Cuộc gặp
gỡ bí mật này chỉ là một trong những cuộc gặp gỡ khác, của chuyến đi 5
ngày gặp gỡ giữa Obama và một số lãnh tụ thế giới như Trung cộng, Ấn Độ
và Pháp. Với tư cách chỉ là một công dân Hoa Kỳ, khi Obama tiếp xúc với
những lãnh tụ các cường quốc này đã đưa đến những quan ngại rằng Obama
và những lãnh tụ của đảng Dân Chủ đang thành lập một chính phủ trong
bóng tối để đối kháng với chính phủ hiện hành.
Chính phủ
đối kháng này được cầm đầu bởi Obama đã được mệnh danh là một cuộc “đảo
chánh” nhằm đánh bại chính phủ hiện hành, qua một lực lượng bất hợp
pháp cầm đầu bởi một nhóm nhỏ, thông thường là một lực lượng thuộc quân
đội.
Obama đi
vòng qua Á châu, chặng đầu tiên dừng ở Trung cộng, chuyện vãn với Chủ
tịch Tập Cận Bình. Kế đến lại bay sang Pháp, tại đó Obama đã phỉ báng Vị
Tổng Tư Lệnh tối cao của Hoa Kỳ với luận điệu rằng người dân Mỹ là nạn
nhân của “một nước Mỹ đang tạm thời không có người lãnh đạo”. Tại Ấn Độ,
Obama chế nhạo rằng ông ta có nhiều người theo trong trương mục Twitter
hơn là anh chàng rất khoái Tweet như Trump.
Hiển
nhiên, một ông cựu tổng thống nào đó vẫn còn thèm muốn cái chức vụ cũ ở
Bạch Cung mà mình đã phải rời bỏ cách đây hai năm. Nhưng cái rắc rối lớn
ở đây là Obama đã đi lòng vòng đến các cường quốc, thọc gậy bánh xe vào
chuyện điều hành đất nước của đương kim Tổng Thống là Donald Trump, và
điều đó đã rõ ràng vi phạm vào đạo luật liên bang Logan Act.
Đạo Luật
Logan Act thông qua vào năm 1799 được đặt theo tên một chính khách và là
một công dân Hoa kỳ tên George Logan, người đã tự mình xốc vác công
việc chính trị mà không qua thẩm quyền của Tổng Thống John Adams, Bộ
trưởng Tài chánh Alexander Hamilton, và Bộ trưởng Ngoại giao Thomas
Jefferson. Vào năm 1798, Logan du hành qua nước Pháp trong thời kỳ cách
mạng bùng nổ để xoa dịu những căng thẳng thương mại sau khi Mỹ đứng về
phía Anh quốc, lúc ấy đang là kẻ thù của Pháp, sau khi Mỹ thông qua Hiệp
Ước Jay Treaty vào năm 1794.
Mặc dù
Logan đã thành công là khiến Pháp chấm dứt những hành động thù nghịch
trong những giằng co thương mại đối với Mỹ, và cũng nhờ đó mà tránh được
chiến tranh giữa Pháp và một nước Mỹ mới thành lập với 13 tiểu bang.
Nhưng khi trở về nước, hành động của Logan đã bị xem là cò tính cách
“phản quốc”. Việc đàm phán hay hòa giải đó là trách nhiệm của một chính
phủ, chứ không thuộc về một cá nhân tự đề bạt lấy mình vào “nhiệm vụ”
đó.
Adams,
Hamilton, và Jefferson, mỗi người trong chính phủ Mỹ lúc đó đều có những
sáng kiến riêng để đối phó với người Anh (kẻ thù không đội trời chung
với chúng ta cho đến khi chặng cuối cuộc cách mạng dành độc lập của Hoa
Kỳ vào năm 1776) và với người Pháp (đồng minh của chúng ta vào những năm
cách mạng dành độc lập của Hoa kỳ). Những viên chức vửa kẻ đã mất cơ
hội làm trọng trách của họ, chỉ vì Logan đi vòng và phỗng tay trên với
tư cách của một công dân chứ không có thẩm quyền gì cả.
Để tránh tình trạng tương tự có thể xảy ra, vào ngày 30 tháng giêng năm 1799, đạo luật Logan Act đã được Quốc Hội Mỹ thông qua.
Hiển
nhiên, đạo luật này có hiệu lực, bởi vì từ ấy đến nay chỉ có một vụ vi
phạm, đã xảy ra vào đầu thế kỷ 19, dù vậy, đã không bị đưa ra truy tố.
Obama
không chỉ là một đảng viên cao cấp của đảng Dân Chủ coi thường luật
pháp. Mà chính John Kerry, cựu Ngoại trưởng vào những năm 2013 đến 2017,
một thượng nghị sĩ của Massachusetts vào những năm 1985 đến 2013, và là
ứng viên tổng thống của đảng Dân Chủ năm 2004 đã gặp riêng với các viên
chức ngoại quốc vào tháng 5 vừa qua, gồm có viên đại sứ tại LHQ của
Iran, với mục đích cổ động chính sách đối ngoại với chế độ độc tài IRAN
(nhằm bảo vệ hiệp ước nguyên tử Obama đã ký với IRAN) đã gây ra những
khó khăn cho chính phủ Trump đang cầm quyền.
Nếu thực
là vậy, thì đây là một vi phạm vào luật Logan Act do một tay chóp bu
khác của đảng Dân Chủ. Dù vậy, theo báo National Review, cái rắc rối
không phải là Kerry có phạm tội phản quốc hay không, mà vấn đề là ở
chính cái đạo luật Logan. Ký giả Dan McLaughlin viết vào ngày 5 tháng 5,
2018: “Quốc Hội nên hủy bỏ đạo luật Logan này”.
Ôi, Me-xừ
McLaughlin. Nếu Kerry đã vận động mong làm mất hiệu lựu của những cố
gắng của chính phủ Trump, thì hãy để cho công lý được hành xử theo đúng
luật pháp như đã được công nhận.
“Fringe
media” (truyền thông “ngoài luồn”) là một từ ngữ của một tay viết thiên
tả áp đặt cho những ký giả nào biết đọc và hiểu luật Logan Act. Sarah
Wasko đã phơi bày cái dốt nát về luật khi viết rằng:
“Sự khiếp
đảm của những kẻ cực hữu đã dâng cao cơn sốt sau khi Obama gặp gỡ với
vài cựu và đương kim lãnh tụ thế giới mà ông đã từng làm việc với họ với
tư cách là một tổng thống.”
Có thực
là chúng tôi có vẻ khiếp đảm trong nhận xét của cô chăng? Trong hệ thống
pháp lý, cái câu “sau khi Obama gặp vài cựu và đương kim lãnh tụ thế
giới” đã đủ để bắt đầu cho một truy tố về hành động phạm pháp, với tuyên
án cuối cùng là: Phạm Tội !
Hãy sáng
suốt nhận định rằng: bất cứ một chính trị gia nào đã vi phạm luật Logan
Act đều biết rõ việc mình làm và với một ý chí tự do, chứ không phải là
họ “không biết”.
Còn bao
lâu nữa, chúng ta cứ tiếp tục dung dưỡng những tội phạm như Kerry,
Obama, và gia đình Clinton để cho họ tự do tránh né luật pháp về tội
phản quốc của họ ?
Joe Gilbertson - Tường Giang
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire