mardi 13 juillet 2021

Thơ Khê Kinh Kha

để lòng tôi thảnh thơi và trong sáng
tôi sẽ mang tình tôi gieo hết mọi nơi
tôi sẽ mang tình tôi đến tận tình người
xin được nở trong ai một nụ hồng thơm ngát
giữa lòng người xin xoa dịu từng vết thương
giữa lòng người xin nối lại tình anh em

NHA TRANG TRONG NỖI NHỚ
Khê Kinh-Kha
NhaTrang bây giờ mưa hay nắng
em có còn dạo biển chiều nay?
ngắm cánh buồm xa mà mơ ước
để nhớ nhung đầy theo gió bay

 biển vắng giờ có trăng không em?
anh nhớ đêm xưa dưới nguyệt vàng
nhớ bờ vai nhỏ trong sương lạnh
nhớ gió qua đường, rối tóc em

NhaTrang giờ gió lạnh không em?
ai đón đưa em buổi tan trường
ai viết cho em trang thư mộng
và nói yêu em rất ngại ngùng?

Nha Trang giờ qúa xa em ơi
nơi đây anh nhớ tóc em dài
nhớ mắt sao trời, vầng trăng sáng
nhớ lúc em cười duyên quá thôi

NhaTrang giờ chắc đã vào đêm?
nơi đây anh đếm lệ riêng mình
đếm từng chiếc lá rơi trên tuyết
mà ngỡ như là nước mắt em

trời NhaTrang có tủi như em?
trời nơi anh sao lắm nỗi buồn
từng đêm về ngẩng nhìn trăng sáng
để gửi hồn mình đến bên em

chắc thương nhớ đã làm em khổ
có bao giờ em khóc không em?
buồn nơi anh kéo dài vô tận
trời NhaTrang chắc cũng muộn phiền?

xa cách này có làm em khóc?
và cô đơn héo úa tim mình?
em hãy nhớ thả hồn theo gió
đến nhập hồn anh, chung nỗi niềm

Khê Kinh-Kha 



 

Đã lâu rồi 
Đã lâu rồi hồn mình quên xao động
Như cánh diều không còn gió thoảng bay
Như lá vàng im lìm trong mưa lạnh
chết âm thầm trên thảm cỏ xác xơ
như mùa đông về đây không hẹn trước
tuyết vô tình phủ kín lòng quạnh hiu
và cô đơn giăng đầy trên cánh gió
dưới hiên đời nhìn tuổi mộng ra đi
như mặt trời tủi hờn trong mắt lạnh
như vòng ôm chưa trọn đủ ước mơ
như kỷ niệm xa mờ trong trí nhớ
những dại khờ bao lần ướt bờ môi
những mặn nồng của hai đứa mình thôi

anh đã quên những con đường phượng nở
tuổi học trò em đã nói yêu tôi
anh quên luôn những đêm dài thơ thẩn
những trăng vàng chen giữa bước chân em
nhớ làm sao những sao trời sáng qúa
những sao trời rơi rớt trong mắt đen
những lần hôn, vội vã dưới mưa dầm
và hơi ấm mình truyền nhau vụng dại

anh quên bẵng dòng sông xưa nước cuốn
những ngọn đồi mây gió vẫn luyến thương
những suối ngàn trọn đời thương mưa lại
lúa lên mầm như hạnh phúc lứa đôi
bởi vì em mái tóc qúa dịu mềm
bởi vì em tình mộng như cánh sen
nên anh đã trăm ngàn lần ước vọng

đã lâu rồi anh như mây lạc hướng
đi giữa đêm sâu không ánh trăng vàng
không thấy được hiện tại trên đôi tay
cũng không biết về đâu một ngày mai
những buổi cơm anh cố ăn để sống
mà trong lòng nước mắt cứ như canh
và hồn mình thổn thức nỗi cô đơn
bao đêm dài không tìm ra giấc ngủ
bởi muộn phiền khô đắng cả tâm tư

đã lâu rồi anh không nhìn ra sự thật
bởi nơi đây sự thật qúa tủi lòng
đến bao giờ anh tìm được niềm tin
cho anh được ngủ vùi trong mái tóc
của một thời tuổi mộng ngát tình em

KhêKinhKha
 
 
Đi đến tình người

đã bao lần tôi về trong phố vắng
lòng buồn tênh như nắng tắt hoàng hôn
đeo tâm sự trên từng bước chân đơn
lắng hồn nghe đời đi du lãng
và tình tôi vẫn như lá úa
rụng âm thầm từng kỷ niệm mờ xa
và tôi vẫn thấy mình thật xa lạ
giữa đời này, bao mất mát, bao đổi thay
giữa đời này, bao hạnh phúc, bao lệ rơi
sống từng ngày là ơn sủng cuộc đời
dù trong tôi mưa gío vẫn lạnh đầy
dù trong tôi chân đời không còn mấy
tôi vẫn hồn nhiên nở nụ cười thơ dại
dành tặng em, tặng hết mọi người
và cuộc đời hôm nay
vì lòng tôi vẫn yêu quí con người
vì hồn tôi vẫn bao la tình đời

từng ngày tôi còn soi bóng mặt trời
dù có mong manh dù có ngậm ngùi
cũng xin gói lại những tủi hờn trong cuộc sống
và vất đi những oán hận trong tim
để lòng tôi thảnh thơi và trong sáng
tôi sẽ mang tình tôi gieo hết mọi nơi
tôi sẽ mang tình tôi đến tận tình người
xin được nở trong ai một nụ hồng thơm ngát
giữa lòng người xin xoa dịu từng vết thương
giữa lòng người xin nối lại tình anh em

Khê Kinh Kha

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire