Tấm ảnh trắng đen nổi bật hình ảnh một em bé gái nhỏ nhoi, mặc phong phanh chỉ độc nhất chiếc áo trên người, nằm trong cái hộp giấy bằng các tông, tay em thò ra bên ngoài như đang nắm lấy tay anh trai của mình, cũng nằm co quắp bên cạnh chiếc hộp ấy, và cái bát ăn xin thì để bên cạnh. Cả hai nằm trên nền gạch của đường phố Sàigòn.
Chong đèn xem hoa nở...
Chỉ thấy cánh rụng rơi!
Chong Đèn
Tác giả: Phạm Thiên Thư
nhà anh đầu suối
nhà em cuối dòng
suối có một lòng
sao tình đôi ngả
kể từ mùa hạ
tê tái ve sầu
đêm thắp đèn dầu
chúng mình ngồi học
giờ anh đi đâu
chong đèn, em khóc
*
* *
* *
Vết thương rồi sẽ được chữa lành...
Cảm ơn Em bé!
*
* *
* *
Người đi vào muôn trùng.
*
* *
* *
Suốt tuần nay em vẫn ngồi
Một mình lẩm bẩm
Ngơ ngác nhìn ra phía biển xa xôi
Như thuở chờ Mẹ đi chợ về
– Thật trễ làm sao
Em tiếp tục thì thầm
Những câu nói vẩn vơ
Mẹ ngày xưa vẫn thường hay trách móc
Em cúi đầu nhưng không ai vuốt tóc
Biển ngậm ngùi mang thương nhớ ra đi...
...Bé thơ ơi cuộc đời em viên sỏi
Khóc một lần nước mắt chảy thiên thu.
(Em bé Việt Nam và viên sỏi - thơ Trần Trung Đạo)
*
* *
* *
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire