Bản Tin Tức Cuối Cùng của Đài Phát Thanh Sàigòn ngày 29-04-1975
Xướng ngôn viên MAI THY
CQ tấn công vào phía Nam thị xã Xuân Lộc
Thật
sự mà nói, với một số đông trong đại đa số người Việt tỵ nạn cộng sản
chúng ta, bắt buộc phải sống ở hải ngoại. Từ 41 năm nay, nỗi đau mất
nước, nỗi uất hận sống ly hương vẫn hằng ngày canh cánh trong lòng. Đây
là một hiện tượng rất lạ lùng, rất đặc biệt : cộng đồng người Việt chúng ta là một trong những số rất ít cộng đồng ngoại quốc sống tha hương trên đất một quốc gia tiên tiến, mặc dù, đa phần hội nhập, mặc dù một số đông khá sung túc, khá thành công, nhưng vẫn tiếp tục duy trì sự gắn bó với cảnh cũ người xưa. Thật là một nghịch lý, cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng sản, tuy là nạn nhơn của một chế độ độc tài cộng sản bất nhơn độc ác, bắt buộc phải tha hương, nhưng ngày nay, sau khi đã thành công, đã sung túc, đã khá hội nhập vào cuộc sống mới tại xứ người, thế nhưng vẫn không quên cố quận, vẫn cố bám víu, hoài niệm luyến tiếc với cuộc sống quá khứ ở trong nước.
Mặc dù xưa kia, trước lúc mất nước, có thể nghèo khổ hơn, nơi ăn chốn
ở, công ăn việc làm có thể kém tiện nghi, kém vật chất hơn ! Thế mà… !
Và càng khó hiểu hơn nữa, là vì lúc bấy giờ phải sống còn ở trong một trạng thái hoàn toàn bất ổn, do chiến tranh phá hoại của khủng bố Việt Cộng, và với một tương lai u tối, ảm đạm hơn.
Ngày nay, thoát được ra ở Âu ở Mỹ, dù cuộc sống hằng ngày có bận bịu,
nhưng vẫn đầy thoải mái thành công, các gia đình họ hàng gia tộc dân tỵ
nạn đều, nếu không công thành danh toại thì cũng nhà cửa khang trang,
dẩu không sang trọng, cũng tươm tất gọn gàn. Con cái hậu duệ dẩu không
xã hội cao sang cũng « thường thường bực trung.
K’Tem (Danlambao) - Lần
đầu tiên nhìn hình em Nguyễn Viết Dũng bước ra khỏi trại trong chiếc áo
trắng có hình chiếc cờ VNCH trên góc túi, tự nhiên xúc động mạnh, nước
mắt ứa ra. Ngồi thật lâu để trải lòng mình với một người mà khoảng cách
thế hệ được nối liền bằng ý nghĩa của màu cờ. Và đến khi nhìn hàng chữ
xâm trên cánh tay, mà phần sau của bài cho biết là của em, thì mới thấy
dấy lên trong lòng sự hổ thẹn. Hổ thẹn không phải vì mình làm điều gì
xấu xa, tệ hại, nhưng trước sự biểu lộ tinh thần bất khuất, một thái độ
thách thức và đối diện, một người thuộc thế hệ đàn anh cảm thấy mình nhỏ
bé, và nhỏ bé hơn nữa chưa giúp gì cho em.