Nhân đọc bài viết Tình Cô Giang thấy tác giả TCG đặt ra câu hỏi: "Những
Quân, Dân, Cán, Chính VNCH sau 30.4.75 bị tù đày, những người vợ của họ
phải đối phó với một xã hội hoàn toàn đảo lộn, vừa nuôi con vừa lặn lội
rừng sâu nước độc để thăm nuôi chồng mà vẫn chung thủy chờ ngày đoàn
tụ, sao chẳng thấy ai ca tụng họ?"
Nghĩ vận nước càng hờn con tạo
Xót phận hồng giận lão xe tơ
Xuân xanh phải cảnh mong chờ
Đêm nghe tiếng khóc con thơ não lòng
Kể từ độ non sông khói lửa
Do họ Hồ quyết dựa Tàu Nga
Gây nên tang tóc mọi nhà
Miền Nam bỗng chốc hóa ra chiến trường
Bao trai trẻ học đường từ giã
Khoát chinh y trả giá tự do
Núi sông là điểm hẹn hò
Quê hương bảo vệ ấm no hòa bình
Trong khói lửa chiến chinh khốc liệt
Cuộc sinh ly tử biệt khôn lường
Đem vào những án văn chương
Mang bao câu chuyện yêu đương ngậm ngùi
Đường chiến đấu lò trui ý chí
Chốn hiểm nguy chẳng phí tài năng
Mọi miền in dấu bước chân
Qua bao nhiêu cuộc hành quân bốn vùng
Vai ba lô cùng chung lý tưởng
Để muôn người được hưởng tự do
Biên cương gìn giữ cõi bờ
Quyết tâm bảo vệ màu cờ thiêng liêng
Vì quốc biến tình riêng gạt bỏ
Làm thân trai nắng gió xá chi
Trường tình há dể nữ nhi
Hiên ngang ra tận biên thùy xa xôi
Tuổi đôi chín chọn đời binh nghiệp
Chí hào hung nối tiếp cha ông
Mang danh con cháu Lạc Hồng
Trên vai nặng gánh non sông giống nòi
Giòng Bến Hải ngăn đôi Nam Bắc
Mộng xâm lăng từ giặc cộng nô
Cuồng điên vâng lệnh họ Hồ
Thêm lời xúi giục Trung, Sô hung tàn
Khi chiến cuộc tràn lan khắp nẻo
Tuổi thơ ngây tang chéo ngang đầu
Vợ hiền thổn thức đêm thâu
Mẹ già lệ nhỏ âu sầu mất con
Lấy danh nghĩa vì non vì nước
Lừa nhân dân để rước Nga Tàu
Nằm trong kế độc mưu sâu
Nuôi tham vọng nhuộm đỏ màu vàng sao
Nơi đất Bắc máu đào tuôn chảy
Chốn trời Nam lửa cháy vạn nhà
Cố Đô hóa bãi tha ma
Ngày Xuân tàn sát muôn nhà đau thương
Mảnh đất Việt thê lương nhường ấy
Kẻ bên ngoài nhìn thấy cũng đau
Huống chi chủng tộc đồng bào
Nồi da xáo thịt vì sao nỡ lòng
Đảng cộng sản chỉ mong chiếm đoạt
Lớp thanh niên hàng loạt hy sinh
Thỏa lòng giấc mộng Chí Minh
Cho dù bao triệu sinh linh chôn vùi
Đưa phương Bắc thụt lùi mọi mặt
Lừa người dân chống giặc ngoại xâm
Bắc Nam sâu mối hờn căm
Vết thương thế kỷ bao năm chưa lành
Khi đất nước chiến tranh bộc phát
Người dân đen thiện ác tỏ tường
Hôm qua pháo kích học đường
Ngày nay bom nổ tử thương khách hàng
Đẩy chiến cuộc ngày càng hung bạo
Mức cuồng điên tắm máu dân lành
Cầu đường giật phá tan tành
Bàn tay khủng bố hôi tanh đen xì
Gây cốt nhục giết vì thù hận
Lương tâm kia cố lẫn tránh xa
Người lo bảo vệ quốc gia
Kẻ toan chiếm đoạt vì Nga vì Tàu
Bom đạn nổ máu đào tuôn chảy
Nhà lương dân rực cháy đỏ trời
Tuổi xuân chưa hưởng cuộc đời
Nước non réo gọi ra nơi chiến trường
Những trang sử nêu gương anh dũng
Vì tự do đạn súng đâu sờn
Chẳng vì tổ quốc ghi ơn
Chỉ vì bảo vệ giang sơn giống nòi
Nguời chiến sĩ nhẹ coi cái chết
Mọi hiểm nguy cương quyết xông pha
Địa danh Bình Giã, Đông Hà
Những khi được lệnh vào ra bao lần
Dưới mưa pháo gởi thân đồi gió
An Lộc kia mũ đỏ ghi danh
Chiến trường Quảng Trị, Khe Sanh
Bước chân tái chiếm Cổ Thành cờ bay
Khi chiến đấu hồn say thuốc súng
Chốn hiểm nguy chết sống gần kề
Nào ai nghĩ đến phu thê
Nào người nghĩ chuyện ngày về chinh phu
Trời Cao Nguyên mây mù gió thổi
Đất Hạ Lào mưa dội từng cơn
Thân người chiến sĩ không sờn
Danh dự trách nhiệm giang sơn lời nguyền
Cơn nắng hạ nơi miền giới tuyến
Lúc mưa mùa lệnh chuyển hành quân
Nắng đâu thiêu đốt tinh thần
Mưa nào cản được bước chân oai hùng
Chí đã quyết tay cùng sát cánh
Nhiệt huyết dâng chẳng tránh hiểm nguy
Tạo nên khúc nhạc biên thùy
Chờ ngày chiến thắng ca khi khải hoàn
Hỏa châu đêm đồi hoang chiếu sáng
Xuyên bầu trời tràng đạn sao băng
Tiếng rơi đại bác nổ gần
Nghe như tiếng gọi tử thần bên tai
Mặt đất run chưng vì kinh hãi
Bầu trời kia cũng tái màu da
Tuyến đầu chiến trận xông pha
Riêng tôi, lấy từ cảm hứng của tác phẩm "Chinh Phụ Ngâm" ( ĐTĐ ) làm bài
trường thi này để nói về thận phận của người phụ nữ trong giai đoạn
chiến tranh VN và cũng một phần nào đó nhằm ca tụng lòng chung thủy của
họ...
Cô Phụ Tân Khúc
Xót phận hồng giận lão xe tơ
Xuân xanh phải cảnh mong chờ
Đêm nghe tiếng khóc con thơ não lòng
Kể từ độ non sông khói lửa
Do họ Hồ quyết dựa Tàu Nga
Gây nên tang tóc mọi nhà
Miền Nam bỗng chốc hóa ra chiến trường
Bao trai trẻ học đường từ giã
Khoát chinh y trả giá tự do
Núi sông là điểm hẹn hò
Quê hương bảo vệ ấm no hòa bình
Trong khói lửa chiến chinh khốc liệt
Cuộc sinh ly tử biệt khôn lường
Đem vào những án văn chương
Mang bao câu chuyện yêu đương ngậm ngùi
Đường chiến đấu lò trui ý chí
Chốn hiểm nguy chẳng phí tài năng
Mọi miền in dấu bước chân
Qua bao nhiêu cuộc hành quân bốn vùng
Vai ba lô cùng chung lý tưởng
Để muôn người được hưởng tự do
Biên cương gìn giữ cõi bờ
Quyết tâm bảo vệ màu cờ thiêng liêng
Vì quốc biến tình riêng gạt bỏ
Làm thân trai nắng gió xá chi
Trường tình há dể nữ nhi
Hiên ngang ra tận biên thùy xa xôi
Tuổi đôi chín chọn đời binh nghiệp
Chí hào hung nối tiếp cha ông
Mang danh con cháu Lạc Hồng
Trên vai nặng gánh non sông giống nòi
Giòng Bến Hải ngăn đôi Nam Bắc
Mộng xâm lăng từ giặc cộng nô
Cuồng điên vâng lệnh họ Hồ
Thêm lời xúi giục Trung, Sô hung tàn
Khi chiến cuộc tràn lan khắp nẻo
Tuổi thơ ngây tang chéo ngang đầu
Vợ hiền thổn thức đêm thâu
Mẹ già lệ nhỏ âu sầu mất con
Lấy danh nghĩa vì non vì nước
Lừa nhân dân để rước Nga Tàu
Nằm trong kế độc mưu sâu
Nuôi tham vọng nhuộm đỏ màu vàng sao
Nơi đất Bắc máu đào tuôn chảy
Chốn trời Nam lửa cháy vạn nhà
Cố Đô hóa bãi tha ma
Ngày Xuân tàn sát muôn nhà đau thương
Mảnh đất Việt thê lương nhường ấy
Kẻ bên ngoài nhìn thấy cũng đau
Huống chi chủng tộc đồng bào
Nồi da xáo thịt vì sao nỡ lòng
Đảng cộng sản chỉ mong chiếm đoạt
Lớp thanh niên hàng loạt hy sinh
Thỏa lòng giấc mộng Chí Minh
Cho dù bao triệu sinh linh chôn vùi
Đưa phương Bắc thụt lùi mọi mặt
Lừa người dân chống giặc ngoại xâm
Bắc Nam sâu mối hờn căm
Vết thương thế kỷ bao năm chưa lành
Khi đất nước chiến tranh bộc phát
Người dân đen thiện ác tỏ tường
Hôm qua pháo kích học đường
Ngày nay bom nổ tử thương khách hàng
Đẩy chiến cuộc ngày càng hung bạo
Mức cuồng điên tắm máu dân lành
Cầu đường giật phá tan tành
Bàn tay khủng bố hôi tanh đen xì
Gây cốt nhục giết vì thù hận
Lương tâm kia cố lẫn tránh xa
Người lo bảo vệ quốc gia
Kẻ toan chiếm đoạt vì Nga vì Tàu
Bom đạn nổ máu đào tuôn chảy
Nhà lương dân rực cháy đỏ trời
Tuổi xuân chưa hưởng cuộc đời
Nước non réo gọi ra nơi chiến trường
Những trang sử nêu gương anh dũng
Vì tự do đạn súng đâu sờn
Chẳng vì tổ quốc ghi ơn
Chỉ vì bảo vệ giang sơn giống nòi
Nguời chiến sĩ nhẹ coi cái chết
Mọi hiểm nguy cương quyết xông pha
Địa danh Bình Giã, Đông Hà
Những khi được lệnh vào ra bao lần
Dưới mưa pháo gởi thân đồi gió
An Lộc kia mũ đỏ ghi danh
Chiến trường Quảng Trị, Khe Sanh
Bước chân tái chiếm Cổ Thành cờ bay
Khi chiến đấu hồn say thuốc súng
Chốn hiểm nguy chết sống gần kề
Nào ai nghĩ đến phu thê
Nào người nghĩ chuyện ngày về chinh phu
Trời Cao Nguyên mây mù gió thổi
Đất Hạ Lào mưa dội từng cơn
Thân người chiến sĩ không sờn
Danh dự trách nhiệm giang sơn lời nguyền
Cơn nắng hạ nơi miền giới tuyến
Lúc mưa mùa lệnh chuyển hành quân
Nắng đâu thiêu đốt tinh thần
Mưa nào cản được bước chân oai hùng
Chí đã quyết tay cùng sát cánh
Nhiệt huyết dâng chẳng tránh hiểm nguy
Tạo nên khúc nhạc biên thùy
Chờ ngày chiến thắng ca khi khải hoàn
Hỏa châu đêm đồi hoang chiếu sáng
Xuyên bầu trời tràng đạn sao băng
Tiếng rơi đại bác nổ gần
Nghe như tiếng gọi tử thần bên tai
Mặt đất run chưng vì kinh hãi
Bầu trời kia cũng tái màu da
Tuyến đầu chiến trận xông pha
Đạn bom ai biết đâu là rủi may
Chưa an giấc đã say tiếng súng
Kèn thúc quân nghe rộn đâu đây
Bờ rào xác địch vắt thây
Chiến hào đồng đội thân đầy máu tươi
Trong chiến đấu bao người ngã gục
Vì nước non thúc giục chí trai
Gác ngang hai chữ mệnh tài
Trên vai trách nhiệm tương lai giống nòi
Khi phiên gác trăng soi vằng vặc
Lúc quân hành thẹn mặt ánh dương
Côn trùng nhạc khúc bên đường
Âm thanh dìu dặt bài trường quân ca
Ngày chiến thắng vòng hoa choàng cổ
Dáng quân nhân phong độ hiên ngang
Giày đinh nện rỗ mặt đàng
Ngọn cờ đơn vị bao tràng pháo tay
Trông nét mặt dạn dày sương gió
Màu đôi giày bụi đỏ còn vương
Như đem vết tích chiến trường
Gây niềm tin tưởng hậu phương an lòng
Cờ phất phới bay trong ngọn gió
Tiếng reo hò lộ rõ vui mừng
Muôn người theo nhịp bước chân
Thủ đô chào đón bao lần chiến công
Trên khắp nẻo non sông rõ mặt
Phá khung trời quân giặc hoảng kinh
Không gian chim sắt tung mình
Chân trời lướt sóng ngư kình đại dương
Theo võ nghiệp quân trường huấn nhục
Bước chinh nhân thỏa lúc hải hồ
Ai người từng quấn khăn sô
Ai người đã khóc trước mồ chinh phu
Trước chiến cuộc mịt mù khói lửa
Kiếp nhân sinh ví tựa giọt sương
Đêm còn đọng nét vấn vương
Bình minh theo ánh thái dương tan hòa
Xót cho cảnh bông hoa đang nở
Ngọn gió về như tợ cuồng phong
Người bên song cửa chờ mong
Kẻ mang gánh nặng núi sông lên đường
Đâu thuở trước sân trường hẹn ước
Nếu anh vì nợ nước ra đi
Em không quản ngại hiểm nguy
Gặp nhau dù tận biên thùy xa xôi
Ngoài chiến tuyến đơn côi giấc ngủ
Chốn hậu phương thiếu phụ chờ trông
Hậu phương chiến tuyến đều mong
Gặp nhau cho thỏa nỗi lòng cách xa
Nghe tiếng nhạc lời ca càng tủi
Còn đâu vui những buổi bên nhau
Đêm về nhìn ánh trăng sao
Nhớ mong chỉ biết gởi vào mấy trang
Theo nét bút đôi hàng lệ nhỏ
Mắt nhòa thêm vì nhớ vì thương
Thương người đang ở chiến trường
Thương người chịu gió hứng sương núi đồi
Nhìn giấc ngủ trong nôi con trẻ
Phút chạnh lòng biết kể ai đây
Bóng dương khi khuất trời tây
Màn đêm buông tỏa lại gây não lòng
Bên gối chiếc người trong giấc mộng
Tấm chăn đơn khoảng trống lạnh lùng
Những mong chiến thắng tin chồng
Đem về chôn lấp phòng không sum vầy
Trên mặt báo hàng ngày tin tức
Cuộc chiến tranh mỗi lúc mỗi tăng
Cờ vàng phủ lấy áo quan
Nhiều đêm thao thức chẳng an giấc nồng
Nổi lo lắng vì chồng ai biết
Niềm cô đơn gia giết thâu đêm
Mảnh trăng tròn khuyết lưỡi liềm
Hồn khơi sóng gợn con tim nhói buồn
Lệ có lúc cũng tuôn mép gối
Sầu kia thêm càng dội cơn đau
Dù rằng chỉ phút bên nhau
Cũng là khoảnh khắc giải bao cơn sầu
Cuộc vui nọ chìm sâu dĩ vãng
Khi chiến chinh súng đạn vang rền
Lối vào hạnh phúc lãng quên
Bức tranh khói lửa vẽ lên quê mình
Xanh mái tóc cuộc tình ngắn ngủi
Tuổi hoa niên tợ buổi nắng chiều
Màu sầu điểm nét tình yêu
Tô lên cuộc sống đượm nhiều đau thương
Kể từ lúc mùa Xuân nghiệt ngã
Như cánh chim tan rã mất đàn
Giang sơn lùi lại hồng hoang
Hòa trong tiếng khóc tiếng than dậy trời
Xuân gây cảnh muôn người ly biệt
Một mùa Xuân khắc nghiệt cuộc đời
Tiếng than lấn át giọng cười
Đám quân man rợ thắng người văn minh
Kẻ đầu nậu giả danh dân tộc
Lòng hận thù theo học Tàu Nga
Thiên đường huyễn mộng đặt ra
Sức dân vắt kiệt lệ nhòa nước non
Lúc sáng tối chưa còn phân biệt
Khi bị lừa mới biết gian ngay
Chim kia vừa đã tan bầy
Chung quanh rộn tiếng đêm ngày hò reo
Gói lương thực đem theo một tháng
Có ai ngờ cộng sản gian manh
Đem giam vào chốn rừng xanh
Miệng ngoài nhân đạo trong hành xác thân
Gồm tất cả quân dân cán chính
Từ sĩ quan binh lính cộng hòa
Dưới tay một đám sai nha
Lòi phường mặt chuột khi nhà cháy tiêu
Giai cấp đỏ quan liêu xuật hiện
Người dân đen có miệng không lời
Cửa quyền hống hách khắp nơi
Bấy giờ lại tiếc một thời trước kia
Trong thảm cảnh chia lìa thân thuộc
Niềm đắng cay càng nuốt càng đau
Tự do sung sướng ngày nào
Chỉ còn nhìn thấy chiêm bao giấc nồng
Theo ngày tháng non sông tàn tạ
Mọi ước mơ đói lả tâm hồn
Bao trùm thành thị nông thôn
Tương lai nhường bóng hoàng hôn cuộc đời
Dứt chiến cuộc không vơi thù hận
Tàn chiến tranh căm giận càng nhiều
Giá gương ai vứt nhiễu điều
Nào đâu bầu bí thương yêu nhau cùng
Đem chủ nghĩa tàn hung áp đặt
Tài sản tư đảng bắt nộp vào
Ruộng vườn nhà cửa công lao
Mượn danh giải phóng kéo vào vét vơ
Nền văn hóa đâu ngờ kế độc
Sách vở kia lửa bốc rụi tàn
Miền Nam diễn cảnh Thủy Hoàng
Hai ngàn năm trước đem sang từ Tàu
Tài sản cướp làm giàu cho đảng
Nhưng mang danh cộng sản nước nhà
Mỹ từ đẹp tợ như hoa
Giàu sang bỗng chốc hóa ra bần cùng
Khắp xã hội đều chung cảnh ngộ
Lũ đầu trâu lố nhố đầy đường
Tai bèo phủ khuất ánh dương
Dép râu dẫm nát nẻo đường tương lai (1)
Nơi xã ấp tay sai rình rập
Chốn thị thành tấp nập gian nhân
Lao xao một đám nịnh thần
Đội trên đạp dưới tiếng dân nghẹn ngào
Từ lát thịt bó rau con cá
Khi bàn tay đảng đã nhúng vào
Biến thành những nỗi khát khao
Trước kia rẻ rúng nay sao hơn vàng
Trên đường phố lang thang lũ trẻ
Cạnh vỉa hè lắm kẻ xin ăn
Đêm về đắp nửa mảnh chăn
Giọt mưa chứng tích lốc lăn cuộc đời
Lệnh ép phải rời nơi cư trú
Buộc đi về rừng rú cày bừa
Hai mùa lưng bát cơm trưa
Tấm thân thu nhỏ cho vừa vải thô
Xưa lên án họ Ngô họ Nguyễn
Không tự do lắm chuyện độc tài
Bây giờ dù một chữ sai
Tìm trong ngôn ngữ chẳng ai dám dùng
Trước viễn cảnh đường cùng cuộc sống
Chỉ còn nuôi giấc mộng ra khơi
Mặc cho sóng biển gió trời
Quyết đem sinh mạng đổi đời tự do
Nhưng cái giá cũng to gắp bội
Người ra đi nửa tới bến bờ
Bao người biển lấp đến giờ
Mãi còn câu hỏi vẫn chưa trả lời
Niềm uất hận biển khơi vùi lấp
Tiếng tự do sóng tấp vô bờ
Vang lên khúc nhạc lời thơ
Lương tâm thế giới làm ngơ chẳng đành
Khi đất nước gian manh thống trị
Quyền con người công lý tiêu tan
Người ngoài xã hội gian nan
Kẻ trong tù ngục dặm ngàn xa xôi
Trách tạo hóa đổi đời bất chợt
Cuộc sống thêm diễu cợt trêu ngươi
Ngày xưa phẩm giá sáng ngời
Nay thân lặn lội chợ trời rêu rao
Xuân đã nhạt mai đào rã cánh
Niềm đắng cay bất hạnh rập rình
Bao người tan vỡ cuộc tình
E rằng sẽ đến lượt mình có chăng
Con thơ khóc làm tăng nỗi nhớ
Dài tháng ngày thân vợ chờ trông
Mai gầy trước ngọn gió đông
Vẫn còn biền biệt tin chồng bấy nay
Trước cuộc sống dãy đầy lừa lọc
Liệu thân này giữ ngọc gìn vàng
Con đường nghịch cảnh trái ngang
Những khi nghĩ đến lại càng thêm đau
Bao câu hỏi vì sao nghiệt ngã
Cùng giống nòi lại quá nhẫn tâm
Vinh gì trút được hờn căm
Vinh gì khi cố giam cầm với nhau
Cũng dòng máu một bào chung gốc
Sao nỡ đem dân tộc đọa đày
Hưng thời quyền lực trong tay
Rồi ra cũng sẽ đến ngày tiêu vong
Giòng nước kia khi trong khi đục
Luật đất trời tất lúc thịnh suy
Thù nhau nào có hơn gì
Giết nhau nào có được chi gọi là
Nhẳm tính lại Xuân qua năm ấy
Hy vọng ngày được giấy thăm nuôi
Dù thân phải vượt núi đồi
Rừng sâu đâu dễ ngăn đôi vợ chồng
Ai biết được nỗi lòng cô phụ
Trước cảnh tình xã hội đảo điên
Đâu người gởi mảnh tình riêng
Nào người san sẻ nỗi phiền cho nhau
Anh ngoài ấy rừng sâu hiểm trở
Em trong nầy cấm chợ ngăn sông
Khi thời tiết lạnh vào đông
Âm vang tiếng dế ngỡ chồng kêu than
Từng bó chỉ tay đan tấm áo
Mong đợi ngày giấy báo thăm nuôi
Bắc Nam cách trở xa xôi
Ước thề chưa xóa dễ nguôi nỗi lòng
Nhìn én liệng ai không xót dạ
Ngó vần mây thấy đã nhói tim
Ước gì thân được làm chim
Dặm ngàn cũng vỗ cánh tìm gặp nhau
Khi những lúc nghe tàu chuyển bánh
Bóng hoàng hôn xuống lạnh đêm về
Chập chờn giấc ngủ cơn mê
Con thơ thức giấc não nề vấn vương
Được thư nhắn nỗi mừng khôn xiết
Qua mỗi dòng nét viết in sâu
Chữ thương thôi thúc càng mau
Chữ tình một gánh gói vào quà thăm
Những kỷ vật bao năm hôn lễ
Lần lượt đem ra để chợ trời
Phần cho thân phận chơi vơi
Phần lo quà gởi cho người chồng xa
Ngày cất bước đường ra đất Bắc
Nhìn con thơ nước mắt tuôn trào
Bắc Nam cách trở gian lao
Chờ khi khôn lớn lần sau phải đành
Vượt đồi núi âm thanh trong sỏi
Tưởng chừng như tiếng gọi của chồng
Thân gầy hứng ngọn gió đông
Ý chừng thử thách tấm lòng thủy chung
Chốn tù ngục lao lung đầy đọa
Dùng nhục hình để thỏa căm thù
Đẩy vào những chốn hoang vu
Chữ đề cải tạo nhốt tù rã xương
Trước viễn cảnh con đường tuyệt vọng
Kiếp tù nhân trông ngóng từng giờ
Đêm về thoáng hiện giấc mơ
Vợ hiền gương mặt con thơ nụ cười
Bao thiếu thốn rã rời thân xác
Lấy sức tàn đổi chác miếng ăn
Thời gian đục khoét tinh thần
Lâu dần câu hỏi có chăng ngày về
Nếu phải biết súng kia một phát
Vẫn còn hơn thân xác tù đày
Thằng ngu lên lớp làm thầy
Giáo sư tiến sĩ chặt cây phá rừng
Người lương chính bỗng dưng hóa ngụy
Kẻ gian hùng công lý mạo danh
Bắt ngồi ca tụng lưu manh
Những tên bán nước biến thành vĩ nhân
Đã dối trá đâu cần hỗ thẹn
Tính lọc lừa rễ bén nhiều năm
Nghĩ thân cô thế giam cầm
Cũng đành chôn kín giận căm nỗi hờn
Chờ thoát củi, lâm sơn vùng vẫy
Ngày tháng qua giận bấy chữ thời
Kiếp tù phủ lấy cuộc đời
Đâu niềm hy vọng cuộc chơi công bằng
Kẻ chiến thắng kiêu căng tự phụ
Người sa cơ ấp ủ giấc mơ
Tiếng thời gian nhủ đợi chờ
Màu không gian cứ nhạt mờ lê thê
Khi hoa rụng đông về tiết lạnh
Nhìn mây trôi cũng chạnh cõi lòng
Vợ nhà con trẻ chờ trông
Vòng tay thân phụ ẳm bồng đón xuân
Giá biết trước thôi đừng vất súng
Dẫu thân kia vô dụng cũng đành
Đã từng vào tử ra sanh
Lấy gương tuẫn tiết lưu danh muôn đời
Thà một phát tựa như giấc ngủ
Hơn trong tay một lũ khuyển ưng
Theo gương các tướng Nam, Hưng
Nặng xem khí tiết nhẹ thường tấm thân
Gương tự sát dưới chân tượng ngã
Còn lưu truyền trung tá Nguyễn (văn) Long
Xứng danh con cháu Lạc Hồng
Với người chiến sĩ thua không thể hàng
Đã lỡ bước nghĩ càng tủi nhục
Thà xông pha ngã gục trận tiền
Thân vùi nơi chốn cương biên
Vẫn còn hơn sống rừng thiêng ngục tù
Cơn quốc biến mịt mù lẽ sống
Ngày tháng trôi hy vọng tắt dần
Nào đâu bóng dáng quân nhân
Còn đâu hình ảnh thiên thần ngày xưa
Khi giã biệt con vừa tiếng khóc
Lúc ra đi mái tóc xanh màu
Nắng sương đã nhuộm mái đầu
Gió mưa chịu đựng rừng sâu lạnh lùng
Bao đồng đội cùng chung sắc áo
Bỏ cuộc đời giấy báo bặt tin
Nhìn quanh rồi nghĩ lại mình
Chim lồng cá chậu cũng đành thế thôi
Nghĩ đến phận tới hồi kết thúc
Tháng ngày qua vùn vụt cơn đau
Vết thương mong nhớ càng sâu
Niềm vui cố lấp giấc sầu lại tăng
Có lúc hỏi còn chăng tình nghĩa
Khi ngục tù khó dễ thăm muôi
Rừng sâu cản bước tới lui
Thư đi mấy lá bùi ngùi chờ trông
Nghe tin báo vợ chồng gặp gỡ
Mặt nhìn nhau mừng rỡ khôn lường
Trông qua mái tóc điểm sương
Ngậm ngùi giọt lệ như dường khó ngăn
Trong nước mắt vết hằn in dấu
Hình ảnh xưa chiên đấu oai hùng
Nay sao tiều tụy hình dung
Hùm thiêng lọt bước đường cùng còn chi
Đâu thuở trước biên thùy vùng vẫy
Khắp bốn vùng nắng cháy màu da
Chiến trường lửa đạn xông pha
Xưa đà như vậy nay ra thế này
Giờ gặp gỡ chia tay vội đến
Giọt ngắn dài quyến luyến ai quên
Ráng chiều khoảng trống mông mênh
Giọt nơi tù ngục giọt trên đường về
Xót tình nghĩa phu thê đã vậy
Trông mồ hoang càng thấy buốt tim
Ánh dương rũ rượi dân chìm
Bóng hoàng hôn ngã tiếng chim gọi đàn
Trăng vắt bóng sầu ngang nấm mộ
Giọng côn trùng mấy độ kêu thương
Hẵn là dưới mộ bên đường
Cũng người thuở trước sân trường với nhau
Hay dưới ấy má đào phận nữ
Đường thăm nuôi thân gởi rừng hoang
Nấm mồ không vết khói nhang
Dù bao chân bước vệ đàng lại qua
Hay người ấy trước là chiến sĩ
Vì nêu cao ý chí hào hùng
Quyết không chịu cảnh lao lung
Trên đường vượt thoát muôn trùng bỏ thây
Nhìn nấm đất cỏ cây cũng tủi
Trông mồ hoang sông suối mủi lòng
Đem thân bảo vệ non sông
Giờ đây mồ lạnh kẻ không đoái hoài
Qua năm tháng trăng soi làm nến
Khi xuân về mang đến hương hoa
Hương hoa trăng sáng gọi là
Hồn thiêng sông núi thương qua cũng đành
Không chết vì chiến tranh bạo ác
Chẳng chết vì đạn lạc bom rơi
Chết vì cả quá tin lời
Hòa bình lại bỏ xác nơi núi rừng
Càng nghĩ đến càng rưng nước mắt
Mảnh hình hài nắm đất cạn sâu
Mai sau thế cuộc đổi màu
Biết ai còn nhớ hằng bao nấm mồ.
Trần Thế Thi
danlambaovn.blogspot.com
(1) Lấy từ câu thơ chế diễu của người dân miền Nam sau ngày 30.4.1975
"Đôi dép râu dẵm nát đời tuổi trẻ
Nón tai bèo che khuất nẻo tương lai"
Chưa an giấc đã say tiếng súng
Kèn thúc quân nghe rộn đâu đây
Bờ rào xác địch vắt thây
Chiến hào đồng đội thân đầy máu tươi
Trong chiến đấu bao người ngã gục
Vì nước non thúc giục chí trai
Gác ngang hai chữ mệnh tài
Trên vai trách nhiệm tương lai giống nòi
Khi phiên gác trăng soi vằng vặc
Lúc quân hành thẹn mặt ánh dương
Côn trùng nhạc khúc bên đường
Âm thanh dìu dặt bài trường quân ca
Ngày chiến thắng vòng hoa choàng cổ
Dáng quân nhân phong độ hiên ngang
Giày đinh nện rỗ mặt đàng
Ngọn cờ đơn vị bao tràng pháo tay
Trông nét mặt dạn dày sương gió
Màu đôi giày bụi đỏ còn vương
Như đem vết tích chiến trường
Gây niềm tin tưởng hậu phương an lòng
Cờ phất phới bay trong ngọn gió
Tiếng reo hò lộ rõ vui mừng
Muôn người theo nhịp bước chân
Thủ đô chào đón bao lần chiến công
Trên khắp nẻo non sông rõ mặt
Phá khung trời quân giặc hoảng kinh
Không gian chim sắt tung mình
Chân trời lướt sóng ngư kình đại dương
Theo võ nghiệp quân trường huấn nhục
Bước chinh nhân thỏa lúc hải hồ
Ai người từng quấn khăn sô
Ai người đã khóc trước mồ chinh phu
Trước chiến cuộc mịt mù khói lửa
Kiếp nhân sinh ví tựa giọt sương
Đêm còn đọng nét vấn vương
Bình minh theo ánh thái dương tan hòa
Xót cho cảnh bông hoa đang nở
Ngọn gió về như tợ cuồng phong
Người bên song cửa chờ mong
Kẻ mang gánh nặng núi sông lên đường
Đâu thuở trước sân trường hẹn ước
Nếu anh vì nợ nước ra đi
Em không quản ngại hiểm nguy
Gặp nhau dù tận biên thùy xa xôi
Ngoài chiến tuyến đơn côi giấc ngủ
Chốn hậu phương thiếu phụ chờ trông
Hậu phương chiến tuyến đều mong
Gặp nhau cho thỏa nỗi lòng cách xa
Nghe tiếng nhạc lời ca càng tủi
Còn đâu vui những buổi bên nhau
Đêm về nhìn ánh trăng sao
Nhớ mong chỉ biết gởi vào mấy trang
Theo nét bút đôi hàng lệ nhỏ
Mắt nhòa thêm vì nhớ vì thương
Thương người đang ở chiến trường
Thương người chịu gió hứng sương núi đồi
Nhìn giấc ngủ trong nôi con trẻ
Phút chạnh lòng biết kể ai đây
Bóng dương khi khuất trời tây
Màn đêm buông tỏa lại gây não lòng
Bên gối chiếc người trong giấc mộng
Tấm chăn đơn khoảng trống lạnh lùng
Những mong chiến thắng tin chồng
Đem về chôn lấp phòng không sum vầy
Trên mặt báo hàng ngày tin tức
Cuộc chiến tranh mỗi lúc mỗi tăng
Cờ vàng phủ lấy áo quan
Nhiều đêm thao thức chẳng an giấc nồng
Nổi lo lắng vì chồng ai biết
Niềm cô đơn gia giết thâu đêm
Mảnh trăng tròn khuyết lưỡi liềm
Hồn khơi sóng gợn con tim nhói buồn
Lệ có lúc cũng tuôn mép gối
Sầu kia thêm càng dội cơn đau
Dù rằng chỉ phút bên nhau
Cũng là khoảnh khắc giải bao cơn sầu
Cuộc vui nọ chìm sâu dĩ vãng
Khi chiến chinh súng đạn vang rền
Lối vào hạnh phúc lãng quên
Bức tranh khói lửa vẽ lên quê mình
Xanh mái tóc cuộc tình ngắn ngủi
Tuổi hoa niên tợ buổi nắng chiều
Màu sầu điểm nét tình yêu
Tô lên cuộc sống đượm nhiều đau thương
Kể từ lúc mùa Xuân nghiệt ngã
Như cánh chim tan rã mất đàn
Giang sơn lùi lại hồng hoang
Hòa trong tiếng khóc tiếng than dậy trời
Xuân gây cảnh muôn người ly biệt
Một mùa Xuân khắc nghiệt cuộc đời
Tiếng than lấn át giọng cười
Đám quân man rợ thắng người văn minh
Kẻ đầu nậu giả danh dân tộc
Lòng hận thù theo học Tàu Nga
Thiên đường huyễn mộng đặt ra
Sức dân vắt kiệt lệ nhòa nước non
Lúc sáng tối chưa còn phân biệt
Khi bị lừa mới biết gian ngay
Chim kia vừa đã tan bầy
Chung quanh rộn tiếng đêm ngày hò reo
Gói lương thực đem theo một tháng
Có ai ngờ cộng sản gian manh
Đem giam vào chốn rừng xanh
Miệng ngoài nhân đạo trong hành xác thân
Gồm tất cả quân dân cán chính
Từ sĩ quan binh lính cộng hòa
Dưới tay một đám sai nha
Lòi phường mặt chuột khi nhà cháy tiêu
Giai cấp đỏ quan liêu xuật hiện
Người dân đen có miệng không lời
Cửa quyền hống hách khắp nơi
Bấy giờ lại tiếc một thời trước kia
Trong thảm cảnh chia lìa thân thuộc
Niềm đắng cay càng nuốt càng đau
Tự do sung sướng ngày nào
Chỉ còn nhìn thấy chiêm bao giấc nồng
Theo ngày tháng non sông tàn tạ
Mọi ước mơ đói lả tâm hồn
Bao trùm thành thị nông thôn
Tương lai nhường bóng hoàng hôn cuộc đời
Dứt chiến cuộc không vơi thù hận
Tàn chiến tranh căm giận càng nhiều
Giá gương ai vứt nhiễu điều
Nào đâu bầu bí thương yêu nhau cùng
Đem chủ nghĩa tàn hung áp đặt
Tài sản tư đảng bắt nộp vào
Ruộng vườn nhà cửa công lao
Mượn danh giải phóng kéo vào vét vơ
Nền văn hóa đâu ngờ kế độc
Sách vở kia lửa bốc rụi tàn
Miền Nam diễn cảnh Thủy Hoàng
Hai ngàn năm trước đem sang từ Tàu
Tài sản cướp làm giàu cho đảng
Nhưng mang danh cộng sản nước nhà
Mỹ từ đẹp tợ như hoa
Giàu sang bỗng chốc hóa ra bần cùng
Khắp xã hội đều chung cảnh ngộ
Lũ đầu trâu lố nhố đầy đường
Tai bèo phủ khuất ánh dương
Dép râu dẫm nát nẻo đường tương lai (1)
Nơi xã ấp tay sai rình rập
Chốn thị thành tấp nập gian nhân
Lao xao một đám nịnh thần
Đội trên đạp dưới tiếng dân nghẹn ngào
Từ lát thịt bó rau con cá
Khi bàn tay đảng đã nhúng vào
Biến thành những nỗi khát khao
Trước kia rẻ rúng nay sao hơn vàng
Trên đường phố lang thang lũ trẻ
Cạnh vỉa hè lắm kẻ xin ăn
Đêm về đắp nửa mảnh chăn
Giọt mưa chứng tích lốc lăn cuộc đời
Lệnh ép phải rời nơi cư trú
Buộc đi về rừng rú cày bừa
Hai mùa lưng bát cơm trưa
Tấm thân thu nhỏ cho vừa vải thô
Xưa lên án họ Ngô họ Nguyễn
Không tự do lắm chuyện độc tài
Bây giờ dù một chữ sai
Tìm trong ngôn ngữ chẳng ai dám dùng
Trước viễn cảnh đường cùng cuộc sống
Chỉ còn nuôi giấc mộng ra khơi
Mặc cho sóng biển gió trời
Quyết đem sinh mạng đổi đời tự do
Nhưng cái giá cũng to gắp bội
Người ra đi nửa tới bến bờ
Bao người biển lấp đến giờ
Mãi còn câu hỏi vẫn chưa trả lời
Niềm uất hận biển khơi vùi lấp
Tiếng tự do sóng tấp vô bờ
Vang lên khúc nhạc lời thơ
Lương tâm thế giới làm ngơ chẳng đành
Khi đất nước gian manh thống trị
Quyền con người công lý tiêu tan
Người ngoài xã hội gian nan
Kẻ trong tù ngục dặm ngàn xa xôi
Trách tạo hóa đổi đời bất chợt
Cuộc sống thêm diễu cợt trêu ngươi
Ngày xưa phẩm giá sáng ngời
Nay thân lặn lội chợ trời rêu rao
Xuân đã nhạt mai đào rã cánh
Niềm đắng cay bất hạnh rập rình
Bao người tan vỡ cuộc tình
E rằng sẽ đến lượt mình có chăng
Con thơ khóc làm tăng nỗi nhớ
Dài tháng ngày thân vợ chờ trông
Mai gầy trước ngọn gió đông
Vẫn còn biền biệt tin chồng bấy nay
Trước cuộc sống dãy đầy lừa lọc
Liệu thân này giữ ngọc gìn vàng
Con đường nghịch cảnh trái ngang
Những khi nghĩ đến lại càng thêm đau
Bao câu hỏi vì sao nghiệt ngã
Cùng giống nòi lại quá nhẫn tâm
Vinh gì trút được hờn căm
Vinh gì khi cố giam cầm với nhau
Cũng dòng máu một bào chung gốc
Sao nỡ đem dân tộc đọa đày
Hưng thời quyền lực trong tay
Rồi ra cũng sẽ đến ngày tiêu vong
Giòng nước kia khi trong khi đục
Luật đất trời tất lúc thịnh suy
Thù nhau nào có hơn gì
Giết nhau nào có được chi gọi là
Nhẳm tính lại Xuân qua năm ấy
Hy vọng ngày được giấy thăm nuôi
Dù thân phải vượt núi đồi
Rừng sâu đâu dễ ngăn đôi vợ chồng
Ai biết được nỗi lòng cô phụ
Trước cảnh tình xã hội đảo điên
Đâu người gởi mảnh tình riêng
Nào người san sẻ nỗi phiền cho nhau
Anh ngoài ấy rừng sâu hiểm trở
Em trong nầy cấm chợ ngăn sông
Khi thời tiết lạnh vào đông
Âm vang tiếng dế ngỡ chồng kêu than
Từng bó chỉ tay đan tấm áo
Mong đợi ngày giấy báo thăm nuôi
Bắc Nam cách trở xa xôi
Ước thề chưa xóa dễ nguôi nỗi lòng
Nhìn én liệng ai không xót dạ
Ngó vần mây thấy đã nhói tim
Ước gì thân được làm chim
Dặm ngàn cũng vỗ cánh tìm gặp nhau
Khi những lúc nghe tàu chuyển bánh
Bóng hoàng hôn xuống lạnh đêm về
Chập chờn giấc ngủ cơn mê
Con thơ thức giấc não nề vấn vương
Được thư nhắn nỗi mừng khôn xiết
Qua mỗi dòng nét viết in sâu
Chữ thương thôi thúc càng mau
Chữ tình một gánh gói vào quà thăm
Những kỷ vật bao năm hôn lễ
Lần lượt đem ra để chợ trời
Phần cho thân phận chơi vơi
Phần lo quà gởi cho người chồng xa
Ngày cất bước đường ra đất Bắc
Nhìn con thơ nước mắt tuôn trào
Bắc Nam cách trở gian lao
Chờ khi khôn lớn lần sau phải đành
Vượt đồi núi âm thanh trong sỏi
Tưởng chừng như tiếng gọi của chồng
Thân gầy hứng ngọn gió đông
Ý chừng thử thách tấm lòng thủy chung
Chốn tù ngục lao lung đầy đọa
Dùng nhục hình để thỏa căm thù
Đẩy vào những chốn hoang vu
Chữ đề cải tạo nhốt tù rã xương
Trước viễn cảnh con đường tuyệt vọng
Kiếp tù nhân trông ngóng từng giờ
Đêm về thoáng hiện giấc mơ
Vợ hiền gương mặt con thơ nụ cười
Bao thiếu thốn rã rời thân xác
Lấy sức tàn đổi chác miếng ăn
Thời gian đục khoét tinh thần
Lâu dần câu hỏi có chăng ngày về
Nếu phải biết súng kia một phát
Vẫn còn hơn thân xác tù đày
Thằng ngu lên lớp làm thầy
Giáo sư tiến sĩ chặt cây phá rừng
Người lương chính bỗng dưng hóa ngụy
Kẻ gian hùng công lý mạo danh
Bắt ngồi ca tụng lưu manh
Những tên bán nước biến thành vĩ nhân
Đã dối trá đâu cần hỗ thẹn
Tính lọc lừa rễ bén nhiều năm
Nghĩ thân cô thế giam cầm
Cũng đành chôn kín giận căm nỗi hờn
Chờ thoát củi, lâm sơn vùng vẫy
Ngày tháng qua giận bấy chữ thời
Kiếp tù phủ lấy cuộc đời
Đâu niềm hy vọng cuộc chơi công bằng
Kẻ chiến thắng kiêu căng tự phụ
Người sa cơ ấp ủ giấc mơ
Tiếng thời gian nhủ đợi chờ
Màu không gian cứ nhạt mờ lê thê
Khi hoa rụng đông về tiết lạnh
Nhìn mây trôi cũng chạnh cõi lòng
Vợ nhà con trẻ chờ trông
Vòng tay thân phụ ẳm bồng đón xuân
Giá biết trước thôi đừng vất súng
Dẫu thân kia vô dụng cũng đành
Đã từng vào tử ra sanh
Lấy gương tuẫn tiết lưu danh muôn đời
Thà một phát tựa như giấc ngủ
Hơn trong tay một lũ khuyển ưng
Theo gương các tướng Nam, Hưng
Nặng xem khí tiết nhẹ thường tấm thân
Gương tự sát dưới chân tượng ngã
Còn lưu truyền trung tá Nguyễn (văn) Long
Xứng danh con cháu Lạc Hồng
Với người chiến sĩ thua không thể hàng
Đã lỡ bước nghĩ càng tủi nhục
Thà xông pha ngã gục trận tiền
Thân vùi nơi chốn cương biên
Vẫn còn hơn sống rừng thiêng ngục tù
Cơn quốc biến mịt mù lẽ sống
Ngày tháng trôi hy vọng tắt dần
Nào đâu bóng dáng quân nhân
Còn đâu hình ảnh thiên thần ngày xưa
Khi giã biệt con vừa tiếng khóc
Lúc ra đi mái tóc xanh màu
Nắng sương đã nhuộm mái đầu
Gió mưa chịu đựng rừng sâu lạnh lùng
Bao đồng đội cùng chung sắc áo
Bỏ cuộc đời giấy báo bặt tin
Nhìn quanh rồi nghĩ lại mình
Chim lồng cá chậu cũng đành thế thôi
Nghĩ đến phận tới hồi kết thúc
Tháng ngày qua vùn vụt cơn đau
Vết thương mong nhớ càng sâu
Niềm vui cố lấp giấc sầu lại tăng
Có lúc hỏi còn chăng tình nghĩa
Khi ngục tù khó dễ thăm muôi
Rừng sâu cản bước tới lui
Thư đi mấy lá bùi ngùi chờ trông
Nghe tin báo vợ chồng gặp gỡ
Mặt nhìn nhau mừng rỡ khôn lường
Trông qua mái tóc điểm sương
Ngậm ngùi giọt lệ như dường khó ngăn
Trong nước mắt vết hằn in dấu
Hình ảnh xưa chiên đấu oai hùng
Nay sao tiều tụy hình dung
Hùm thiêng lọt bước đường cùng còn chi
Đâu thuở trước biên thùy vùng vẫy
Khắp bốn vùng nắng cháy màu da
Chiến trường lửa đạn xông pha
Xưa đà như vậy nay ra thế này
Giờ gặp gỡ chia tay vội đến
Giọt ngắn dài quyến luyến ai quên
Ráng chiều khoảng trống mông mênh
Giọt nơi tù ngục giọt trên đường về
Xót tình nghĩa phu thê đã vậy
Trông mồ hoang càng thấy buốt tim
Ánh dương rũ rượi dân chìm
Bóng hoàng hôn ngã tiếng chim gọi đàn
Trăng vắt bóng sầu ngang nấm mộ
Giọng côn trùng mấy độ kêu thương
Hẵn là dưới mộ bên đường
Cũng người thuở trước sân trường với nhau
Hay dưới ấy má đào phận nữ
Đường thăm nuôi thân gởi rừng hoang
Nấm mồ không vết khói nhang
Dù bao chân bước vệ đàng lại qua
Hay người ấy trước là chiến sĩ
Vì nêu cao ý chí hào hùng
Quyết không chịu cảnh lao lung
Trên đường vượt thoát muôn trùng bỏ thây
Nhìn nấm đất cỏ cây cũng tủi
Trông mồ hoang sông suối mủi lòng
Đem thân bảo vệ non sông
Giờ đây mồ lạnh kẻ không đoái hoài
Qua năm tháng trăng soi làm nến
Khi xuân về mang đến hương hoa
Hương hoa trăng sáng gọi là
Hồn thiêng sông núi thương qua cũng đành
Không chết vì chiến tranh bạo ác
Chẳng chết vì đạn lạc bom rơi
Chết vì cả quá tin lời
Hòa bình lại bỏ xác nơi núi rừng
Càng nghĩ đến càng rưng nước mắt
Mảnh hình hài nắm đất cạn sâu
Mai sau thế cuộc đổi màu
Biết ai còn nhớ hằng bao nấm mồ.
danlambaovn.blogspot.com
(1) Lấy từ câu thơ chế diễu của người dân miền Nam sau ngày 30.4.1975
"Đôi dép râu dẵm nát đời tuổi trẻ
Nón tai bèo che khuất nẻo tương lai"
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire