Đêm Xuống Tóc
chẳng
phải xuống tóc đi tu
tại
sao lòng vẫn hình như buồn buồn
tìm
đâu ra được tấm gương
soi
lại mái tóc đời thường vài giây
cái gì
vuốt chợt rối tay
hương em ủ ấm trong này đấy thôi
cũng
đành vui, để chuyển đời
làm anh
lính chiến tuyệt vời, oai hơn
Săn Bắn Số 6
mang súng
đứng ngóng bia lên
rừng
cao su nắng nướng mềm thịt da
chờ
hoài không thấy bia ra
sương-sâm em mãi la cà nơi đâu ?
bạn
ta, nhiều thằng phát rầu
rờ
cằm lún phún cọng râu đâm them
Đường Dây Tử Thần
cái ròng
rọc vù ngang sông
thả
tay khi ngọn cờ hồng phất lên
ùm
một tiếng, ướt chèm nhèm
của
em đặt cọc lem nhem
mất ròi
đường tử thần chỉ vậy thôi
làm sao
sánh được đoạn đời sẽ qua
Đồi Tăng Nhơn Phú
nón treo
đầu súng vác chơi
phơi
đầu tóc dựng chống trời hách chưa
đồi Tăng Nhơn Phú chợt thừa
chàng
sinh viên chực đánh lừa thi ca
Tụt Giả Sơn
khiếp
đảm hơn dây tử thần
nhiều
thằng đã khóc dước chân thang rồi
khổ
thân ông tú quá trời
nhìn chi
dưới thấp cho đời chênh vênh
mây xanh
trời nắng mông mênh
chân
đạp, tay nới dây, mềm mại ra
góc ba
mươi chín, lấy đà
búng
chân, nới nhịp tay, tà tà rơi
gió
lồng khô giọt mồ hôi
giả
sơn quả thật trò chơi nhức đầu
Bãi Vườn Thơm
tháo
lớp nón sắt ra rồi
sắp
hàng ngang xếp bằng ngồi khỏe re
ba lô gác
súng cặp kè
nắng
chang chang lắng tai nghe truyền nghề
ớ
sao lạ lùng chưa tề
cái
bệnh ngủ gục rủ rê dây chuyền
đầu gục vào lưng, tỉnh liền
để rồi lại gục hồn nhiên nhiều lần
Bãi Nhà Sập
ngôi nhà
tàn phá vì đâu
bộ
xương vẫn đứng dãi dầu nắng mưa
thành Bãi
Nhà Sập, bốn mùa
đón
chân lính mới chiều trưa ra vào
ta trèo
lên đứng trên cao
ngó quanh
bốn hướng, hướng nào có em ?
chợt
nghe trong cõi mông mênh
ở
đâu đó gọi đúng tên của mình
Ngụy Trang
khắp
người cài dắt lá xanh
làm cây
di động tập hành quân xa
quen chân
từ đồi 33 (ba ba)
mai sau
đồi trọc rừng già thong dong
giết
người, quả thật kỳ công
nếu
không
người
giết
sao không thương người ?
Giờ Địa Hình
thứ
nhất, thám thính địa hình
thử
chấm tọa độ xem mình đứng đâu
ruộng
vườn ao rạch nông sâu
lội,
băng, ngang dọc bên nhau tà tà
trong
đầu không có quỉ ma
chỉ
có thôn nữ, đóa hoa, liếc tình
con
đường vô tử thập sinh
đúng
là phần thưởng địa hình dành cho
lâu lâu
dừng lại giả đò
chỉa
súng mặt nước sờ cò mon men
hay
ngồi dưới hố, nhăn răng
cho bè
bạn tập hung hăng là vừa
Đồi 30
tùy
quyền trên đồi 30
Mai
Xuân Châu ôm “vợ” ngồi lâng lâng
để tăng thêm vẻ phong trần
ngửa
nón đựng nắng cho nồng trang thư
garant và
khầu súng tư
giấu
đâu hay gói trong thư gởi về ?
Ban Báo Chí Bộ Binh
tòa
soạn tạp chí Bộ Binh
là
nơi tôi vốn làm thinh ghé ngồi
nhìn ông
Nguyên Sa một hồi
ngắm
qua Cao Thoại Châu rồi Lâm Chương
Trần
Hoài Thư rất dễ thương
ông
Lưu Trung Khảo luôn luôn buồn buồn
tôi trình
diện xong là chuồn
mỗi
lãnh tuần phép ra thương Sài Gòn
Thọ Phạt
hít
đất là chuyện thường ngày
của
giai đoạn một vì giày, súng, dao,
giường, mền và chuyện tào lao
trên
trời rớt xuống cái ào không hay
riêng tôi
quả thật rất may
ít khi
bị mỏi chân tay nhún mình
chỉ
trừ về phép lem nhem
hít lên
hít xuống hương em giang hồ
Đồi 25
bạn
nằm trong lều poncho
còn ta
định muốn phơi khô chỗ nào
ngọn
đồi lồi lõm thấp cao
lá xôn
xao gió phì phò tiếng trưa
đồi 25 có chi thừa
chẳng
lẽ ta với buồn xưa trong lòng ?
“trông mặt mà bắt hình dong”
thấy
ta có vẻ thong dong quá trời
Nghỉ Trưa
nửa
người dưới hố cá nhân
làm
thằng địch thủ cù lần đen thui
bè
bạn chỉa súng vô người
trò
chơi xúi quẩy nhưng rồi chả sao
Trần
Mỹ Lộc thật to cao
trúng
đạn sớm nhất biết sao mà lường
xem hình,
ngàn nhớ trăm thương
hỡi
ơi bè bạn bốn phương xa vời
nghỉ
trưa năm ấy trên đồi
ước chi còn dịp được ngồi với nhau ?
Trận Giả
đang
học bài học xung phong
mục
tiêu không địch nên lòng thảnh thơi
cái trò
hồi nhỏ từng chơi
giờ
thực tập lại tới nơi đàng hoàng
mai sau
cứ vậy mà làm
xung
phong dứt khoát chàng ràng toi ngay
tôi
đâu trong tấm ảnh này ?
thứ
năm từ trái, gầy gầy đó em
Và Chỉ
với
Chỉ trong giờ tùy quyền
mờ
mờ nhân ảnh, trông hiền như... tinh
đương nhiên, nhờ vốn giàu tình
yêu em,
yêu nước, yêu mình chung chung
Tập Vượt Sình Lầy
bạn
Trương Hưng Hiểu của tôi
vượt sình qua mặt tôi rồi thấy chưa
bởi
lo trì kéo dây dưa
cùng
mấy con đĩa khó ưa bám cùng
bùn ôm
tứ mắt cá chân
dần
dần lên háng lùng bùng đòi vô
gió vu
vơ ngọn dừa cao
hình
như khúc khích nửa chào nửa chê
Ngồi Quán
vào câu
lạc bộ Thanh Hoa
cà phê
thuốc lá nhẩn nha hưởng nhàn
mồ
hôi bỏ ngoài hành lang
đẻ giữ giây phút mơ màng khỏi trôi
vào
đây thiếu nắng mặt trời
hình
như cũng thiếu nụ cười hương hoa
ngồi
cho oai vậy đó mà
luôn
tiện có dịp nhớ nhà cho vui
Quân Phục Đi Phép
đã
đến thời gắn Alpha
mũ
áo tề chỉnh hóa ra người hùng
dây
biểu chương vàng lùng bùng
cầu
vai cà vạt ngượng ngùng lính tân
đánh
rơi mất vẻ phong trần
còn
phơi cái mặt cù lần mới tinh
Đi Phép
chuẩn
bị về phép Sài Gòn
anh nào
trông cũng bảnh hơn ngày thường
liếc
qua đã thấy dễ thương
nhìn
kỷ càng thấy lắm đường đào hoa
bộ
đồ vía quả thật là
phỉnh
em mơ mộng quáng gà như chơi
Cầu Bình Lợi
nòng
nọc còn chưa mọc đuôi
đứng bên cầu chụp ảnh, cười không ra
lòng sông
đựng bóng mây qua
cây
cầu Bình Lợi chưa già bao nhiêu
Nguyễn
Văn Pháp dáng đăm chiêu
còn tôi,
coi bộ khó yêu vô cùng
Trực Đại Đội
leo lên
vai vế đàn anh
tác phong
có vẻ ngon lành hẳn ra
lè phè
trong nét hào hoa
trước cửa đại đội thành nhà quen thân
trước thềm thư giản cặp chân
nghỉ
ngơi bò lết dần dần thảnh thơi
niềm
vui ấm cả cách ngồi
chung
quanh cảnh vật cùng người tươi vui
Bạn Cùng Trung Đội
các
bạn cùng trung đội tôi
đa
phần ở lứa tuổi đời đã cao
đầu đàn anh Bé cao cao
tiếp
theo An, Chỉ, Đường, Lô, Anh và
Châu,
Diên, Lộc, Ý, Hồng, Thà,
Hiểu,
Cơ, Tín, Đức... rề rà Châu tôi
hai phòng
nhốt bốn mươi người
chín
tháng ròng rã nói cười bên nhau
Bạn Thân
bạn
cùng trung đội chí thân
không
ruột thịt cũng tay chân láng giêng
vui
buồn chia xẻ chung riêng
tuy không
làm lễ đào viên bao giờ
Trần
Mỹ Lộc, rất bảnh bao
đâu
ngờ mệnh yểu mươi giờ cầm quân
đêm
Xuân Phổ, nặng vô cùng
cánh tay
tôi đỡ bạn cùng buồn tôi
Lộc
hình như chiếm đầu ngôi
khóa 24
đến nơi Trung Nghĩa Đài
Quân Phục Đại Lễ
mặc
đồ đại lễ cứng đơ
như
ông gác cửa ra vào nhà ăn
cầm
đôi găng trắng băn khoăn
sau này
cò bóp tay đen, đỏ cùng...
bộ
đồ nằm nghỉ - thủy chung
một
vài lần mặc ngại ngùng đứng đi
cũng
là cái vảy cái vi
của
ông quan để dành khi ngậm ngùi
Ngày Ra Trường
bây
giờ đã Chuẩn Úy rồi
ngày
chọn đơn vị bồi hồi không vui
nhìn
đâu cũng gặp ngậm ngùi
một
mình đi lượm hương đời vừa qua
ở chán,
rời xót xa
y
như sắp sửa phải xa chính mình
hàng cây
con đường làm thinh
gió không
lên tiếng tiễn mình buồn chưa
Nhiều Năm Sau
viết
bao nhiêu cũng không vừa
một
đời giang nắng dầm mưa quân trường
xin
đừng chạm nỗi nhớ thương
Trung
Nghĩa Đài, Đại Giảng Đường... ngủ yên
Cơm-Nhà-Bàn,
nếu có duyên
sẽ
về ăn cả lệnh truyền xưa xa
nhày
xổm, hít đất, tà tà
đánh
tay hát khúc
“đọan trường xa...”
dập dồn
4100
(bốn Ngàn Một Trăm muôn năm) !
ít ra là
ở trong lòng của tôi
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire