Tôi đã quyết định dùng tên của bài thơ viết vào năm 2007, cũng nhân
một dịp 30/4 để đặt đầu đề cho loạt bài này. Đó là loạt bài về những đau
thương của cả một dân tộc dưới ách thống trị của cộng sản Việt Nam. Nó
là cảm xúc lẫn lộn, là những giòng lệ chảy xuống từ ánh mắt thất thần
của những người dân Miền Nam, cũng là viết cho những thân xác đã không
còn nguyên vẹn dưới súng đạn cộng sản và làm mồi cho cá sau những ngày
30/4 rướm máu. Chúng ta nhớ về 30/4 như nhớ về một điệu buồn chẳng thể
quên. Ngày đó chúng ta mất quá nhiều mà không biết đến bao giờ chúng ta
mới có thể lấy lại được những ngày xưa đó…
Đã từ lâu đảng Cộng sản Việt Nam tuyên truyền rằng : “Hai chính thể đệ nhất và đệ nhị Việt Nam chỉ là ngụy quân, ngụy quyền”. Nhưng thực tế lịch sử đã chứng minh điều đó ngược lại khi đảng cộng sản mới chính là Ngụy, còn Việt Nam Cộng hòa không phải là “ngụy” mà là thể chế tự do, dân chủ, biết lo cho đời sống nhân dân dẫu rằng còn nhiều khiếm khuyết cần thời gian sửa đổi. Điều này tôi sẽ nói cụ thể hơn ở Kỳ số 2.
Chính VNCH là nạn nhân của chính sách “Ngậm máu phun người“ của đảng cộng sản Việt Nam. Những người lính VNCH đã ngã xuống vì họ ngã xuống cho chính nghĩa và tự do của người dân. Chính VNDCCH được điều khiển bởi đảng CSVN mới là “ngụy” khi đánh thuê cho Liên Xô, Trung cộng như chính lời Lê Duẩn đã thừa nhận “Ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc, cho các nước xã hội chủ nghĩa”. VNCH đã bị chính sách khủng bố của đảng cộng sản núp dưới danh nghĩa “nổi dậy” để khủng bố nhân dân, phá hoại cuộc sống yên bình của VNCH.
Thông qua mỹ từ “giải phóng”, đảng cộng sản Việt Nam và Hồ Chí Minh
đã tiến hành “nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn”, cưỡng chiếm một
nước có chủ quyền hợp pháp nhằm đạt mục đích quyền lực, cho thế giới
cộng sản và cho kẻ chủ mưu thôn tính Việt Nam đó là Trung cộng.
Như vậy thì sự thật về giải phóng đã rõ ràng, làm gì có chuyện một nước nghèo khó (Miền Bắc) mà lại có thể “giải phóng” được một đất nước đang bỏ xa cả Hàn Quốc, Singapore thời điểm đó (Miền Nam). Nói cho đúng theo cách của nữ sỹ Dương Thu Hương giữa ngày tháng Tư năm 1975, bà đã ngồi trên lề đường của Sài Gòn ôm mặt khóc vì khám phá ra rằng, chế độ chiến thắng cuộc chiến chẳng qua chỉ là một thể chế man rợ.
Giải phóng ở đây thực chất phải được hiểu là giải phóng cho chính những người dân VNDCCH để họ thấy được bản chất láo lừa của cộng sản cũng như cho đất nước Việt Nam không phải như Bắc Hàn. Nếu không có cái “giải phóng ngược” mà Cộng sản Việt Nam đã cướp trắng được Miền Nam trù phú và giàu có thì có lẽ hôm nay người dân Miền Bắc cũng chỉ là những con cừu giống như người Bắc Hàn không biết Internet và điện thoại là gì cả.
Sự thật về cái gọi là “giải phóng” đã được chính đảng Cộng sản Việt Nam thú nhận đó là những sự lừa bịp khi tại văn kiện đại hội đảng lần thứ 3 năm 1993 của đảng cộng sản Việt Nam, trang 49 có viết: “Nhờ có được vũ khí và cơ sở vật chất của chế độ Sài Gòn để lại mà chúng ta có thể nói là có sự vượt bậc tiến bộ về vũ khí cũng như giải quyết đời sống nhân dân bớt khó khắn sau nhiều năm chiến tranh. Cũng vì điều này mà bọn phản động lưu vong ở hải ngoại tuyên truyền chúng ta thôn tính Lào và Campuchia, chúng ví quân đội chúng ta như kẻ khổng lồ đi liên minh với 2 kẻ tý hon không nhằm mục đích thôn tính Lào và Campuchia…” . Như vậy qua đoạn trích chúng ta có thể thấy mộ điều rõ ràng đó là đảng cộng sản đã thừa nhận với nhau rằng “nhờ” có tài nguyên, vũ khí và kinh tế VNCH thì nước Việt Nam của các quan tham luôn tự nhận mình là “đỉnh cao trí tuệ” mới “bớt khó khăn”. Thì ra là “giải phóng ngược” chính là như vậy. Một lần nữa cảm ơn nữ văn sỹ Dương Thu Hương đã nói lên nỗi lòng thật sự của mình. Ai giải phóng cho ai hỡi các vị lão thành cách mạng ? . Ai thua cuộc ai hỡi nhà văn cộng sản Huy Đức ? Hãy vắt tay lên trán và suy nghĩ về nhưng điều đó thưa ông Huy Đức, thưa các vị vẫn đang tự dối mình bằng danh từ “lão thành cách mạng”.
Cũng cần phải nói thêm, khi tiến hành cái gọi là “giải phóng miền Nam”, đảng cộng sản Việt Nam không chỉ bị chi phối bởi Liên Xô mà còn chịu nhiều tác động từ đảng cộng sản Trung Quốc. Chính trong cuốn sách “Sự thật về quan hệ Việt Nam – Trung Quốc trong 30 năm qua” của Nhà xuất bản Sự Thật công bố 14/10/1979, phụ trách bản thảo đưa in là Phạm Xuyên và Đình Lai có đoạn: “Tháng 8 năm 1965, tại cuộc họp Bộ Chính trị BCH Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, ông Mao Trạch Đông tuyên bố: Chúng ta phải giành cho được Đông Nam Á, gồm cả miền Nam Việt Nam, Thailand, Miến Điện, Malaysia, Singapore… Một vùng như Đông Nam Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản, xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy”. Vậy sự thật ở đây là CSVN đã “giải phóng” cho chính họ và Trung cộng đang khát tài nguyên hay cho người dân Việt Nam, điều đó đã hoàn toàn rõ. Nhân dân Việt Nam được gì từ cuộc chiến tranh mà hàng triệu thanh niên đã phải chết vì lời nói của Hồ Chí Minh “Dù phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng phải kiên quyết giành cho được độc lập…”. Không! Người dân Việt Nam đã hoàn toàn là không được gì cả ngoài những đau thương như thế này…
Cũng cần phải hiểu thêm về vấn đề “thống nhất” đất nước mà ngày
30/4/1975 là cái mốc đó. Dù là làm gì thì các thể chế chính trị phải tôn
trọng nguyện vọng của nhân dân và tôn trọng cuộc sống của người dân.
Không thể dùng biện pháp bạo lực và khủng bố để thống nhất trong cưỡng
bách được. Đảng cộng sản đã không làm điều này vì họ biết rằng nếu để
người dân biết sự thật thì họ sẽ không ủng hộ cộng sản. Điều này kết hợp
với bản chất gian manh của cộng sản là làm tay sai cho Trung cộng, cho
quốc tế cộng sản đã không cho phép cộng sản thực thi điều này. Cộng sản
đã tiến hành bạo lực để cướp Miền Nam, ép buộc nhân dân vào cái “thống
nhất” trong cái thòng lọng của họ. Nếu mong muốn thật sự thống nhất và
thương yêu dòng máu Việt Nam tại sao đảng cộng sản không làm theo những
phương pháp sau đây?
Có thể tiếp tục thực hiện đúng hiệp định Geneve hoặc sau này là Paris 1973 để không gây chiến tranh với VNCH. Tại sao không chăm lo cho đời sống nhân dân miền Bắc như chính quyền VNCH đã làm đối với nhân dân Miền Nam. Nếu thực sự đảng cộng sản muốn thống nhất thì họ cứ lo cho cuộc sống của người dân rồi thì tự khắc nhân dân sẽ tin họ trong một cuộc tổng tuyển cử dân chủ 2 miền như cách Đông và Tây Đức đã làm. Tại sao? Tại sao? Đảng cộng sản thực chất không lo cho dân, họ chỉ lo cho bản thân họ và đẩy nhân dân hai miền đến những đau thương vô hạn. Nói cho đầy đủ thì đảng cộng sản chỉ muốn cướp bóc thành quả của VNCH cũng như để thỏa mãn mục tiêu bành trướng và bản năng khát máu của chủ nghĩa cộng sản mà thôi. Nếu ĐCSVN muốn thật sự thống nhất tại sao không để cho nhân dân tự quyết định, đặc biệt là nhân dân Miền Nam. Nếu thật tâm lo cho dân tộc, đặt quyền lợi của đất nước, dân tộc lên trên hết thì tại sao ĐCSVN không học theo VNCH để yên dân, phát triển đất nước thì lúc đó nhân dân Miền Nam sẽ không cần kích động mà vẫn có thể theo cộng sản. Phải chăng cộng sản chỉ là những kẻ vô học, khát máu và hiếu chiến nên họ không thể làm gì khác ngoài “bạo lực cách mạng” mà thực chất là giết người man rợ !
Cũng cuốn sách “Sự thật về quan hệ Việt Nam – Trung Quốc trong 30 năm qua” của Nhà xuất bản Sự Thật (của ĐCSVN) công bố trang 53 còn có đoạn cho thấy dã tâm của cộng sản Việt Nam tiếp tay cho Trung cộng. Tại trang này có đăng nguyên văn nội dung lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam trả lời ông Đặng Tiểu Bình hồi năm 1966, như sau: “Sự nhiệt tình của một nước XHCN, với một nước XHCN khác là xuất phát từ tinh thần quốc tế vô sản. Chúng tôi không bao giờ nghĩ nhiệt tâm là có hại. Nếu các đồng chí nhiệt tâm giúp đỡ thì chúng tôi có thể đỡ hy sinh 2-3 triệu người… Miền Nam chúng tôi sẽ chống Mỹ đến cùng và chúng tôi vẫn giữ vững tinh thần quốc tế vô sản”. Tiếp theo, một tài liệu được lưu trữ ở Trung tâm Wilson – Hoa Kỳ cho thấy, trong cuộc họp với Mao Trạch Đông hồi năm 1970, Lê Duẩn đã cho Mao Trạch Đông biết, Việt Nam đang trường kỳ kháng chiến chống Mỹ là vì Trung Quốc. Ông Lê Duẩn đã nói, nguyên văn như sau: “Tại sao chúng tôi giữ lập trường bền bỉ chiến đấu cho một cuộc chiến kéo dài, đặc biệt trường kỳ kháng chiến ở miền Nam? Tại sao chúng tôi dám trường kỳ kháng chiến? Chủ yếu là vì chúng tôi phụ thuộc vào công việc của Mao Chủ tịch… Chúng tôi có thể tiếp tục chiến đấu, đó là vì Mao Chủ tịch đã nói rằng 700 triệu người Trung Quốc đang ủng hộ nhân dân Việt Nam một cách vững chắc”.
Như vậy thì giải phóng miền Nam cho ai? Cho Việt Nam hay cho Trung cộng? Điều đó đã được khẳng định cho đến ngày hôm nay: ĐCSVN “giải phóng” Miền Nam để đưa Trung Cộng vào Tây Nguyên, Cà Mau và Hà Tĩnh…nhằm giữ những cái ngai vàng như Nông Đức Mạnh đang ngồi.
Cũng cần thấy, cuốn sách “MAO: The Unknown Story” – Sách
được phát hành năm 2005 do hai nhà xuất bản Anchor Books và Random House
của tác giả Jung Chang và Jon Halliday trang 470 viết: “Có một nơi
gần Trung Quốc, nơi đã có người Mỹ, đó là Việt Nam. Cuối năm 1963, miền
Nam Việt Nam có khoảng 15,000 cố vấn quân sự Mỹ. Kế hoạch của Mao là tạo
tình huống làm cho Mỹ phải gởi thêm quân đội vào miền Nam, ngay cả có
thể xâm chiếm miền Bắc giáp giới với Trung quốc.”. Qua đây ta có
thể thấy gì được điều gì? đó là Mao và Trung cộng đâu phải sai Hồ chí
Minh và đảng cộng sản Việt Nam “giải phóng” cho nhân dân Miền Nam Việt
Nam mà chỉ là cuộc chơi của Trung cộng với Mỹ và nhân dân Việt Nam là
con tốt thí thông qua con rối đảng cộng sản Việt Nam mà thôi !. Thật quá
đau xót cho cái từ “giải phóng” mà CSVN đã gây ra đau thương cho dân
tộc Việt Nam !
Cái mất của Miền Nam đó là hàng triệu người phải nằm trong tù được gọi là “trại cải tạo” và rồi cũng có hơn 100.000 người phải chết vì đi “học tập”. Rồi cái mất đó là thảm cảnh của những con người chấp nhận vượt sóng dữ để đi tìm tự do với phương châm “Thà chết cũng không sống chung với cộng sản”…Ngoài ra dân tộc Việt Nam còn mất rất nhiều điều nữa sau cái ngày 30/4 đau thương. Sau cái mốc đó là cũng kể từ ngày đó cả nước Việt Nam mất, mất dần mòn, mất tất cả vào tay cộng sản khát máu và Trung cộng bá quyền.
Chúng ta mất biển đảo (Hoàng Sa và Trường Sa) mà điển hình là các hành động vây bắt tàu cá của ngư dân Việt Nam và cái công hàm 1958 của Phạm Văn Đồng đã chứng minh điều đó một cách rõ ràng nhất. Chúng ta đang mất dần các vị trí chiến lược như Tây Nguyên, đèo Hải Vân, Vũng Áng… và trong một thời gian ngắn đã mất cho Trung cộng: Ải Nam quan, Thác Bản Giốc, bãi đá Tục Lãm hay hàng triệu km vuông trên biển Bắc bộ. Chúng ta sẽ mất cả nước không phải bắt đầu từ hiệp ước Thành Đô mà chính xác từ năm 1953 mà ngày 30/4 là cái mốc thể hiện toàn nước Việt Nam đang rơi dần về tay Trung cộng. Chúng ta đã hoàn toàn mất tự do khi chúng ta không thể nói những điều mình muốn nói vì chúng ta đã bị bịt mồm bởi đảng CSVN. Chúng ta cũng đã và đang bị đảng cộng sản lừa mị bởi chiêu trò “phát triển kinh tế” bằng những đồng vốn đi vay để làm giàu túi quan tham. Và chúng ta mất niềm tin, dân khí, dân trí sau nhiều năm bị cộng sản tiến hành chính sách ngu dân.
Quá khứ đã qua, giờ là lúc nhìn lại quá khứ bằng lăng kính trung thực nhất để trả lại cho lịch sử những gì là của lịch sử. Từ ngày 30/4/1975, dân tộc Việt chúng ta đã có quá nhiều điều để mất. Lúc này là lúc chúng ta đứng lên từ quá khứ đổ nát của dân tộc. Điều duy nhất an ủi chúng ta đó là chính nhờ cái mất đó mà chúng ta có cái được đó là it nhất là những người miền Bắc như chúng tôi đã được giải phóng bởi sự hi sinh của VNCH để chúng tôi không phải sống như dân Bắc Hàn ngày này. Và cũng nhờ cái mất đó mà người dân ngày nay đã nhìn nhận rõ cộng sản hơn, hiểu rõ ai là quân tử và ai là “ngụy”. Để ai còn ảo tưởng về cộng sản nhận ra họ đã sai lầm. Người Mỹ đã cho ta một bài học khi muốn thắng cộng sản phải cho cộng sản tạm thời thắng.
Điệu buồn tháng 4 cũng đã bắt đầu từ cái dấu mốc đau thương 30/4/1975 mà đó không phải là ĐCSVN “giải phóng” Miền Nam mà chỉ có cướp nước dâng lên cho Tàu, chỉ là những mất mà và đau thương mà thôi !
Đặng Chí Hùng
28/02/2015
Còn tiếp…
Nguồn: Thới Mới Canada
Điệu buồn tháng 4
***
Ta không phải là đá
Ta chẳng phải cỏ cây
Không vô tình đến vậy
Vẫn âm thầm tìm sâu.
Ngày chia ly đầu hạ
Ngày thảng thốt cuối xuân
Tháng tư đầy tủi hận
Nhớ u hoài đừng quên.
Ngày anh bước truân chuyên
Ngày em đi di tản
Ôi! Con tàu cập mạn
Muôn nẻo đến trùng xa.
Xuân sẽ chẳng đi qua
Nếu mưa buồn chẳng dứt
Con đường mờ chưa tỏ
Tím cả bóng chiều rơi.
***
Ngày 19/04/2007
Nghĩ về những đồng bào của tôi đã phải bỏ xác, phải chia ly trong ngày 30/4 đen của cả dân tộc.
- Giải phóng trên thực tế chỉ là lừa dối !
Đã từ lâu đảng Cộng sản Việt Nam tuyên truyền rằng : “Hai chính thể đệ nhất và đệ nhị Việt Nam chỉ là ngụy quân, ngụy quyền”. Nhưng thực tế lịch sử đã chứng minh điều đó ngược lại khi đảng cộng sản mới chính là Ngụy, còn Việt Nam Cộng hòa không phải là “ngụy” mà là thể chế tự do, dân chủ, biết lo cho đời sống nhân dân dẫu rằng còn nhiều khiếm khuyết cần thời gian sửa đổi. Điều này tôi sẽ nói cụ thể hơn ở Kỳ số 2.
Chính VNCH là nạn nhân của chính sách “Ngậm máu phun người“ của đảng cộng sản Việt Nam. Những người lính VNCH đã ngã xuống vì họ ngã xuống cho chính nghĩa và tự do của người dân. Chính VNDCCH được điều khiển bởi đảng CSVN mới là “ngụy” khi đánh thuê cho Liên Xô, Trung cộng như chính lời Lê Duẩn đã thừa nhận “Ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc, cho các nước xã hội chủ nghĩa”. VNCH đã bị chính sách khủng bố của đảng cộng sản núp dưới danh nghĩa “nổi dậy” để khủng bố nhân dân, phá hoại cuộc sống yên bình của VNCH.
Như vậy thì sự thật về giải phóng đã rõ ràng, làm gì có chuyện một nước nghèo khó (Miền Bắc) mà lại có thể “giải phóng” được một đất nước đang bỏ xa cả Hàn Quốc, Singapore thời điểm đó (Miền Nam). Nói cho đúng theo cách của nữ sỹ Dương Thu Hương giữa ngày tháng Tư năm 1975, bà đã ngồi trên lề đường của Sài Gòn ôm mặt khóc vì khám phá ra rằng, chế độ chiến thắng cuộc chiến chẳng qua chỉ là một thể chế man rợ.
Giải phóng ở đây thực chất phải được hiểu là giải phóng cho chính những người dân VNDCCH để họ thấy được bản chất láo lừa của cộng sản cũng như cho đất nước Việt Nam không phải như Bắc Hàn. Nếu không có cái “giải phóng ngược” mà Cộng sản Việt Nam đã cướp trắng được Miền Nam trù phú và giàu có thì có lẽ hôm nay người dân Miền Bắc cũng chỉ là những con cừu giống như người Bắc Hàn không biết Internet và điện thoại là gì cả.
Sự thật về cái gọi là “giải phóng” đã được chính đảng Cộng sản Việt Nam thú nhận đó là những sự lừa bịp khi tại văn kiện đại hội đảng lần thứ 3 năm 1993 của đảng cộng sản Việt Nam, trang 49 có viết: “Nhờ có được vũ khí và cơ sở vật chất của chế độ Sài Gòn để lại mà chúng ta có thể nói là có sự vượt bậc tiến bộ về vũ khí cũng như giải quyết đời sống nhân dân bớt khó khắn sau nhiều năm chiến tranh. Cũng vì điều này mà bọn phản động lưu vong ở hải ngoại tuyên truyền chúng ta thôn tính Lào và Campuchia, chúng ví quân đội chúng ta như kẻ khổng lồ đi liên minh với 2 kẻ tý hon không nhằm mục đích thôn tính Lào và Campuchia…” . Như vậy qua đoạn trích chúng ta có thể thấy mộ điều rõ ràng đó là đảng cộng sản đã thừa nhận với nhau rằng “nhờ” có tài nguyên, vũ khí và kinh tế VNCH thì nước Việt Nam của các quan tham luôn tự nhận mình là “đỉnh cao trí tuệ” mới “bớt khó khăn”. Thì ra là “giải phóng ngược” chính là như vậy. Một lần nữa cảm ơn nữ văn sỹ Dương Thu Hương đã nói lên nỗi lòng thật sự của mình. Ai giải phóng cho ai hỡi các vị lão thành cách mạng ? . Ai thua cuộc ai hỡi nhà văn cộng sản Huy Đức ? Hãy vắt tay lên trán và suy nghĩ về nhưng điều đó thưa ông Huy Đức, thưa các vị vẫn đang tự dối mình bằng danh từ “lão thành cách mạng”.
Cũng cần phải nói thêm, khi tiến hành cái gọi là “giải phóng miền Nam”, đảng cộng sản Việt Nam không chỉ bị chi phối bởi Liên Xô mà còn chịu nhiều tác động từ đảng cộng sản Trung Quốc. Chính trong cuốn sách “Sự thật về quan hệ Việt Nam – Trung Quốc trong 30 năm qua” của Nhà xuất bản Sự Thật công bố 14/10/1979, phụ trách bản thảo đưa in là Phạm Xuyên và Đình Lai có đoạn: “Tháng 8 năm 1965, tại cuộc họp Bộ Chính trị BCH Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, ông Mao Trạch Đông tuyên bố: Chúng ta phải giành cho được Đông Nam Á, gồm cả miền Nam Việt Nam, Thailand, Miến Điện, Malaysia, Singapore… Một vùng như Đông Nam Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản, xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy”. Vậy sự thật ở đây là CSVN đã “giải phóng” cho chính họ và Trung cộng đang khát tài nguyên hay cho người dân Việt Nam, điều đó đã hoàn toàn rõ. Nhân dân Việt Nam được gì từ cuộc chiến tranh mà hàng triệu thanh niên đã phải chết vì lời nói của Hồ Chí Minh “Dù phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng phải kiên quyết giành cho được độc lập…”. Không! Người dân Việt Nam đã hoàn toàn là không được gì cả ngoài những đau thương như thế này…
Liệt sỹ “nhí” của CSVN
Có thể tiếp tục thực hiện đúng hiệp định Geneve hoặc sau này là Paris 1973 để không gây chiến tranh với VNCH. Tại sao không chăm lo cho đời sống nhân dân miền Bắc như chính quyền VNCH đã làm đối với nhân dân Miền Nam. Nếu thực sự đảng cộng sản muốn thống nhất thì họ cứ lo cho cuộc sống của người dân rồi thì tự khắc nhân dân sẽ tin họ trong một cuộc tổng tuyển cử dân chủ 2 miền như cách Đông và Tây Đức đã làm. Tại sao? Tại sao? Đảng cộng sản thực chất không lo cho dân, họ chỉ lo cho bản thân họ và đẩy nhân dân hai miền đến những đau thương vô hạn. Nói cho đầy đủ thì đảng cộng sản chỉ muốn cướp bóc thành quả của VNCH cũng như để thỏa mãn mục tiêu bành trướng và bản năng khát máu của chủ nghĩa cộng sản mà thôi. Nếu ĐCSVN muốn thật sự thống nhất tại sao không để cho nhân dân tự quyết định, đặc biệt là nhân dân Miền Nam. Nếu thật tâm lo cho dân tộc, đặt quyền lợi của đất nước, dân tộc lên trên hết thì tại sao ĐCSVN không học theo VNCH để yên dân, phát triển đất nước thì lúc đó nhân dân Miền Nam sẽ không cần kích động mà vẫn có thể theo cộng sản. Phải chăng cộng sản chỉ là những kẻ vô học, khát máu và hiếu chiến nên họ không thể làm gì khác ngoài “bạo lực cách mạng” mà thực chất là giết người man rợ !
Cũng cuốn sách “Sự thật về quan hệ Việt Nam – Trung Quốc trong 30 năm qua” của Nhà xuất bản Sự Thật (của ĐCSVN) công bố trang 53 còn có đoạn cho thấy dã tâm của cộng sản Việt Nam tiếp tay cho Trung cộng. Tại trang này có đăng nguyên văn nội dung lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam trả lời ông Đặng Tiểu Bình hồi năm 1966, như sau: “Sự nhiệt tình của một nước XHCN, với một nước XHCN khác là xuất phát từ tinh thần quốc tế vô sản. Chúng tôi không bao giờ nghĩ nhiệt tâm là có hại. Nếu các đồng chí nhiệt tâm giúp đỡ thì chúng tôi có thể đỡ hy sinh 2-3 triệu người… Miền Nam chúng tôi sẽ chống Mỹ đến cùng và chúng tôi vẫn giữ vững tinh thần quốc tế vô sản”. Tiếp theo, một tài liệu được lưu trữ ở Trung tâm Wilson – Hoa Kỳ cho thấy, trong cuộc họp với Mao Trạch Đông hồi năm 1970, Lê Duẩn đã cho Mao Trạch Đông biết, Việt Nam đang trường kỳ kháng chiến chống Mỹ là vì Trung Quốc. Ông Lê Duẩn đã nói, nguyên văn như sau: “Tại sao chúng tôi giữ lập trường bền bỉ chiến đấu cho một cuộc chiến kéo dài, đặc biệt trường kỳ kháng chiến ở miền Nam? Tại sao chúng tôi dám trường kỳ kháng chiến? Chủ yếu là vì chúng tôi phụ thuộc vào công việc của Mao Chủ tịch… Chúng tôi có thể tiếp tục chiến đấu, đó là vì Mao Chủ tịch đã nói rằng 700 triệu người Trung Quốc đang ủng hộ nhân dân Việt Nam một cách vững chắc”.
Như vậy thì giải phóng miền Nam cho ai? Cho Việt Nam hay cho Trung cộng? Điều đó đã được khẳng định cho đến ngày hôm nay: ĐCSVN “giải phóng” Miền Nam để đưa Trung Cộng vào Tây Nguyên, Cà Mau và Hà Tĩnh…nhằm giữ những cái ngai vàng như Nông Đức Mạnh đang ngồi.
Ngai vàng của họ Nông mang tông họ Hồ
- Kể từ ngày 30/4/1975 dân tộc Việt Nam đã “Mất” quá nhiều
Cái mất của Miền Nam đó là hàng triệu người phải nằm trong tù được gọi là “trại cải tạo” và rồi cũng có hơn 100.000 người phải chết vì đi “học tập”. Rồi cái mất đó là thảm cảnh của những con người chấp nhận vượt sóng dữ để đi tìm tự do với phương châm “Thà chết cũng không sống chung với cộng sản”…Ngoài ra dân tộc Việt Nam còn mất rất nhiều điều nữa sau cái ngày 30/4 đau thương. Sau cái mốc đó là cũng kể từ ngày đó cả nước Việt Nam mất, mất dần mòn, mất tất cả vào tay cộng sản khát máu và Trung cộng bá quyền.
Chúng ta mất biển đảo (Hoàng Sa và Trường Sa) mà điển hình là các hành động vây bắt tàu cá của ngư dân Việt Nam và cái công hàm 1958 của Phạm Văn Đồng đã chứng minh điều đó một cách rõ ràng nhất. Chúng ta đang mất dần các vị trí chiến lược như Tây Nguyên, đèo Hải Vân, Vũng Áng… và trong một thời gian ngắn đã mất cho Trung cộng: Ải Nam quan, Thác Bản Giốc, bãi đá Tục Lãm hay hàng triệu km vuông trên biển Bắc bộ. Chúng ta sẽ mất cả nước không phải bắt đầu từ hiệp ước Thành Đô mà chính xác từ năm 1953 mà ngày 30/4 là cái mốc thể hiện toàn nước Việt Nam đang rơi dần về tay Trung cộng. Chúng ta đã hoàn toàn mất tự do khi chúng ta không thể nói những điều mình muốn nói vì chúng ta đã bị bịt mồm bởi đảng CSVN. Chúng ta cũng đã và đang bị đảng cộng sản lừa mị bởi chiêu trò “phát triển kinh tế” bằng những đồng vốn đi vay để làm giàu túi quan tham. Và chúng ta mất niềm tin, dân khí, dân trí sau nhiều năm bị cộng sản tiến hành chính sách ngu dân.
Quá khứ đã qua, giờ là lúc nhìn lại quá khứ bằng lăng kính trung thực nhất để trả lại cho lịch sử những gì là của lịch sử. Từ ngày 30/4/1975, dân tộc Việt chúng ta đã có quá nhiều điều để mất. Lúc này là lúc chúng ta đứng lên từ quá khứ đổ nát của dân tộc. Điều duy nhất an ủi chúng ta đó là chính nhờ cái mất đó mà chúng ta có cái được đó là it nhất là những người miền Bắc như chúng tôi đã được giải phóng bởi sự hi sinh của VNCH để chúng tôi không phải sống như dân Bắc Hàn ngày này. Và cũng nhờ cái mất đó mà người dân ngày nay đã nhìn nhận rõ cộng sản hơn, hiểu rõ ai là quân tử và ai là “ngụy”. Để ai còn ảo tưởng về cộng sản nhận ra họ đã sai lầm. Người Mỹ đã cho ta một bài học khi muốn thắng cộng sản phải cho cộng sản tạm thời thắng.
Điệu buồn tháng 4 cũng đã bắt đầu từ cái dấu mốc đau thương 30/4/1975 mà đó không phải là ĐCSVN “giải phóng” Miền Nam mà chỉ có cướp nước dâng lên cho Tàu, chỉ là những mất mà và đau thương mà thôi !
Đặng Chí Hùng
28/02/2015
Còn tiếp…
Nguồn: Thới Mới Canada
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire