30 - 4 - 2015 đúng 40 năm ngày cộng sản miền Bắc cưỡng chiếm miền Nam,
vi phạm trắng trợn Hiệp Định Paris 1973 mà chính họ và tập đoàn tay sai
Giải Phóng Miền Nam đã ký tên trước sự chứng giám nghiêm chỉnh của quốc
tế. Trái lại, họ huênh hoang cho đó là chiến thắng “giải phóng miền
Nam”.
Biến cố 30-4-1975 là một cơ hội để đoàn kết dân tộc
và thống nhất đất nước thực sự, là cơ hội cho những người cộng sản VN
phải học được tinh thần hòa hợp, hòa giải, đoàn kết dân tộc của tướng
Grant và quân đội miền Bắc Hoa Kỳ. Những người thắng trận đối xử rất
tình người với tướng Lee và quân đội miền Nam gồm những người thua trận
trong chiến tranh nội chiến Nam-Bắc Hoa Kỳ chấm dứt tháng 4/1865. Ngay
sau đó, đất nước Hoa Kỳ không còn hận thù giữa người thắng trận và người
thua trận. Tất cả đều được xem là những công dân Hoa Kỳ chung tay xây
dựng nước Mỹ trở thành một quốc gia hùng mạnh, giàu có và văn minh nhất
thế giới như hiện nay.
Người cộng sản miền Bắc đã không chụp ngay cơ hội
này mà họ lại lợi dụng chiến thắng với sự ngạo mạn và bản chất “hận thù
giai cấp”, “vô sản chuyên chính” để trả thù những người miền Nam thua
trận một cách thật tàn bạo. Vừa chiếm được miền Nam, họ không nương tay
đàn áp, trù dập những người thuộc chính quyền và quân đội VNCH trong
những trại tù cải tạo. Họ ngang nhiên công khai cướp đoạt tài sản, đất
đai trắng trợn của người dân miền Nam hết sức vô nhân đạo qua những
chính sách ăn cướp tàn bạo như cải tạo công thương nghiệp, đánh tư sản
mại bản, đày đi kinh tế mới, cắt hộ khẩu, phân phối nhu yếu phẩm, chống
văn hoá Mỹ Ngụy, đổi tiền v.v..
Gọi là “giải phóng miền Nam” nhưng chúng ta chỉ
thấy người dân miền Bắc lũ lượt “di dân” xuôi Nam để tìm cuộc sống kinh
tế khá hơn chớ không hề thấy có người miền Nam tiến về miền Bắc. Chính
nhiều người dân miền Bắc và ngay cả một số cán bộ CS cũng tự thú nhận
ngay khi chiếm được Saigon là “Miền Nam đã giải phóng miền Bắc chúng
tôi”.
Gọi là “giải phóng miền Nam” sao lại có cái cảnh
người miền Nam và ngay cả rất nhiều người dân miền Bắc đã lũ lượt vượt
biên thoát khỏi “thiên đàng cộng sản”? Nhà báo Huy Đức, tác giả sách
“Bên Thắng Cuộc”, còn châm biếm “miền Bắc giải phóng miền Nam hay ngược
lại?”. Nhà văn Dương Thu Hương sau suốt cuộc “trường chinh” vượt đường
mòn Hồ Chí Minh, khi vừa đặt chân lên thành phố Saigon, đã phải bật khóc
oà lên mà than rằng: “Một chế độ man rợ đã chiến thắng một chế độ văn
minh.”
Sau 40 năm đất nước gọi là thống nhất và hòa bình
nhưng những vết thương rỉ máu vẫn còn đó, hận thù chia cách giữa hai
miền vẫn còn âm ỉ. Những kẻ gọi là “kẻ chiến thắng” vẫn tiếp tục huênh
hoang tự cao tự đại là “đỉnh cao trí tuệ” vẫn tiếp tục đàn áp, kỳ thị
không chỉ những người gọi là “người thua trận” mà còn với mọi tầng lớp
nhân dân.
Đảng CSVN lải nhải kêu gọi người Việt quốc gia
trong nước cũng như ở hải ngoại là phải quên đi cuộc chiến để cùng nhau
hòa hợp, hòa giải dân tộc, xây dựng đất nước nhưng thực tế, họ vẫn âm
thầm tiếp tục đàn áp và kỳ thị người dân miền Nam, nhất là những thành
phần trong chính phủ và quân đội VNCH. Thậm chí ngay đối với những anh
em thương phế binh VNCH, họ cũng chẳng tha, họ còn trả thù tàn bạo hơn.
CSVN đã đày đoạ những anh em thương phế binh VNCH đi đến một kiếp sống
nghèo nàn, thiếu thốn, lang thang và tuyệt vọng của những kẻ không nhà
(homeless) như một thứ trả thù cho bỏ ghét. Thật là tàn nhẫn và vô nhân
đạo!!!!
Một chính sách kỳ thị tinh vi hơn đối với thanh
niên miền Nam là chính sách “lý lịch ngụy quân, ngụy quyền” áp đặt lên
con em của những quân, cán, chính VNCH. Những con em chế độ cũ bị đặt ra
ngoài lề xã hội, không được học lên đại hoc, không được tuyển dụng vào
các cơ quan chính quyền hay quốc doanh, phải sống bấp bênh và thiệt thòi
mọi mặt.
Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, một tổ chức do chính
họ dụ dỗ trí thức miền Nam khai sanh ra làm công cụ cho họ trong chiến
tranh, đã bị họ khai tử một cách tức tưởi ngay khi chiếm được miền Nam.
Những trí thức như Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát, B.S Dương Quỳnh Hoa
bị cho ra rìa và trở thành bù nhìn, bị trù dập và đưa ra bên lề cuộc
sống không thua gì những người thua trận mặc dù trong thời kỳ chiến
tranh, những trí thức ấy đã rất trung thành và tận tuỵ với đảng CSVN. Họ
đã đối xử với những đồng chí trong Mặt trận GPMN của họ như thế, chưa
bị thủ tiêu là may lắm rồi thì làm sao có chuyện hòa hợp, hòa giải, đoàn
kết với người quốc gia chúng ta được khi chúng gọi là “ngụy” là “tay
sai đế quốc Mỹ”?
Họ chỉ có thể hòa hợp hòa giải với những “Việt kiều
yêu nước” tức là bọn tay sai của họ ở ngoại quốc hoặc với những đảng
phái hay những “chính khách cơ hội” háo danh, ham lợi mà thôi.
Đi ngược lại lịch sử của đảng cộng sản Việt Nam,
chúng ta sẽ thấy biết bao nhiêu cuộc thanh trừng nội bộ đối với những
đồng chí trụ cột của họ như tướng Nguyễn Chí Thanh, tướng Nguyễn Sơn,
tướng Trần Độ, Trường Chinh, Nguyễn Hộ, Nguyễn văn Trấn, Lê Trọng Nghĩa
và ngay cả Võ Văn Kiệt, Võ Nguyên Giáp v.v… Những trí thức như luật sư
Nguyễn Mạnh Tường, giáo sư Trần Đức Thảo và nhóm Nhân Văn Giai Phẩm cũng
chẳng được tha.
Thanh toán nội bộ, tranh giành chức tước, danh vọng
và quyền lợi là những ngón nghề của CSVN. Tình trạng thanh trừng và
thanh toán nhau trong Bộ Chính Trị của đảng CSVN trong những năm gần đây
hiện rõ bộ mặt của Cộng Sản qua những vụ Nguyễn Bá Thanh, Trần Văn
Truyền v.v… Những hình ảnh thanh trừng bạo lực, tàn ác đang diễn ra tại
Việt Nam cho thấy không thể có “hoà hợp, hòa giải và đoàn kết dân tộc”
đối với đảng CSVN.
Một cơ hội đã bỏ qua chỉ vì những hận thù ngạo mạn
sẽ không bao giờ có lại được dù phải chờ nhiều năm như chính cựu ngoại
trưởng cộng sản Nguyễn Mạnh Cầm tâm sự: “Một lần lỡ thời cơ phải mất cả
trăm năm ...” chỉ vì những người cộng sản ngông cuồng háo chiến, háo
thắng và đầy hận thù khi họ chủ trương bằng mọi giá phải chiếm cho được
miền Nam.
Nguyễn Trường Tộ đã từng nói: “Một lần lỡ thời cơ, hận muôn đời. Khi quay đầu nhìn lại thì cơ đồ mất cả trăm năm.”
Cơ hội bị bỏ lỡ 40 năm!
40 năm qua, đảng CSVN đã đưa dân tộc và đất nước
Việt Nam đi vào con đường cùng của XHCN. “Thiên đường cộng sản” đã trở
thành hoang tưởng. 40 năm qua những “đỉnh cao trí tuệ” đã xây dựng nước
Việt Nam, nhất là miền Nam, đi từ một miền đất của tự do, dân chủ, văn
minh, tiến bộ và nhân quyền đến chỗ là một trong những đất nước nghèo
nhứt trên thế giới. Sài Gòn một thời được gọi là “ Hòn Ngọc Viễn Đông”
mà lúc đó được sánh ngang hàng với những nước Đông Nam Á và Đại Hàn thì
nay là một thành phố luôn bị ngập úng, vô luật pháp, không có trật tự
lưu thông, đầy trộm cướp và đĩ điếm v.v... Cựu thủ tướng Singapore Lý
Quang Diệu đã từng mơ ước nước Singapore khi mới thành lập của ông sau
này được ngang bằng với miền Nam Việt Nam, “ hy vọng là một lúc nào đó
Singapore sẽ phát triển giống như Saigon”. Thế nhưng sau 40 năm, cả đất
nước Việt Nam trù phú tài nguyên không thể so sánh được với Singapore
không tài nguyên thiên nhiên. Thu nhập bình quân của một người dân Việt
Nam chỉ bằng 3,5% của người dân Singapore. So với Đại Hàn thì một trời
một vực và so ngay với nước làng giềng Campuchia thì Việt Nam cũng còn
thua xa. Ông Lý Quang Diệu đã nói: “Họ là những người bị kìm hãm trong
tư duy XHCN” và “Vì những lãnh đạo này mà Việt Nam tiếp tục trở nên trì
trệ. Việt Nam chỉ có thể khá hơn một khi những con người này và cả guồng
máy ‘kìm hãm’ này ra đi”.
40 năm qua, xã hội Việt Nam chìm đắm trong sự
nghèo đói, lạc hậu dưới sự đàn áp, bóc lột của sự cai trị độc tài, tàn
ác của tập đoàn CSVN mù quáng vì “chủ nghĩa xã hội”, “chủ nghĩa hoang
tưởng cộng sản” nặng tinh thần đấu tranh giai cấp cực đoan. Người dân
ngày nay không còn tin và coi đảng CSVN là “đảng tiên phong của giai cấp
công nhân và nông dân” lãnh đạo ba dòng thác cách mạng” như họ đã từng
huênh hoang, phỉnh gạt mà chỉ là một “đảng cướp”, là “đảng côn đồ”, là
“con quỷ đỏ”. Chính những người công nhân và nông dân mới bị Cộng sản
bóc lột tàn tệ.
Thực tế xã hội ngày nay cho thấy họ đã trắng trợn
đàn áp và cướp bóc tài sản của nhân dân tạo thành một giai cấp “tư bản
đỏ” dã man hơn giai cấp mà họ gọi là “tư bản rẫy chết”. Họ ngang nhiên
cướp đất đai của nhân dân bằng luật “thu hồi đất” với lý thuyết “đất đai
là tài sản toàn dân” để làm của riêng và tạo một cuộc sống xa hoa như
những “ông hoàng”, “bà chúa” thời phong kiến. Họ dựng nên một xã hội vô
cùng bất công với sự giàu nghèo quá cách biệt. Họ tạo ra một giai cấp
thiểu số dốt nát, giàu có, dư ăn dư mặc, ăn trên ngồi trước, đè đầu đè
cổ người dân nghèo khổ. Chỉ có dưới chế độ cộng sản mới có tình trạng
người dân phải “bán trôn nuôi miệng” hoặc bán thân làm vợ hờ cho những
người Đài Loan và Hàn Quốc để lấy tiền nuôi sống cha mẹ và anh chị em!
Chỉ có dưới chế độ cộng sản mới có tình trạng hang loat gái trần truồng
cho đàn ông Đài Loan, Đại Hản… công khai chọn lựa như chọn tôm cá! Chỉ
có dưới chế độ cộng sản mới có tình trạng bán gái qua Campuchia và Trung
quốc làm gái mãi dâm hoặc “xuất khẩu lao động” để đi làm đầy tớ cho các
nước kể cả những nước lạc hậu ở châu Phi! Thật vô cùng nhục nhã cho một
dân tộc có “4000 năm Văn Hiến” !!!.
Đạo đức xã hội thì quá suy đồi, văn hóa thì quá lạc
hậu. Giáo dục chỉ chú trọng vào việc dạy con trẻ thành những công cụ
phục vụ chế độ cộng sản. Trong trường học cũng như ngoài đường phố chỉ
thấy đầy rẫy bạo lực, mạng sống của người dân bị đe dọa. Họ dùng công an
và côn đồ để đàn áp nhân dân làm cho con người trở nên sợ sệt và vô cảm
trước mọi bất công.
Nhân dân bị đàn áp, bóc lột, bị bắt bớ tù đày vô
cớ, niềm tin tôn giáo bị kỳ thị và bị đàn áp quá mức đến nỗi người dân
không thể ngồi im chịu đựng. Những cuộc biểu tình của dân oan hoặc đình
công của công nhân đều bị đàn áp và dập tắt lập tức vì họ không muốn ảnh
hưởng đến sự sống còn của đảng CSVN . Đảng CSVN dùng công an và côn đồ
như những lực lượng bảo vệ chế độ chuyên chính và toàn trị của họ. “Tức
nước phải vỡ bờ”!
Trước một thế giới mở ngõ với những tiến bộ về kỹ
thuật thông tin mạng (internet), đảng CSVN không còn có thể che giấu hay
lừa dối nhân dân được nữa. Những sự thật đê hèn, “hèn với giặc, ác với
dân” của đảng CSVN đã bị lột trần và được đưa ra trước ánh sáng của nhân
loại văn minh. Người dân từ nông dân, công nhân, thanh niên cho đến trí
thức đã thức tỉnh và nhận thấy rõ bộ mặt thật của đảng CSVN. Họ không
còn im lặng được nữa, với lòng yêu nước và chống bất công xã hội, yêu
chuộng tự do, dân chủ, công lý và nhân quyền, những tầng lớp này lần
lượt lên tiếng phản biện. Dĩ nhiên những phản biện này không tránh khỏi
sự đàn áp nhưng họ vẫn tiếp tục tranh đấu bằng phương tiện internet với
những bài viết của các bloggers hoặc bằng các thư phản biện tập thể hoặc
bằng các cuộc mít-ting bất chấp những đe dọa như các trường hợp của
luật sư Lê Thị Công Nhân, Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn xuân Nghĩa, Lê Công
Định, Huỳnh Thục Vi, Nguyễn Hoàng Vi, Nguyễn Phương Uyên v.v… Dân oan
bị cướp đất tập hợp ngày càng đông thành phong trào đòi ruộng đất lan
rộng khắp nơi từ Nam ra Bắc. Dân oan ngày nay không còn sợ sệt vì những
đe doạ của bạo quyền quyền cộng sản. Hết cuộc biểu tình này đến cuộc
biểu tình khác, từ địa phương này sang qua địa phương khác, luân phiên
gắn bó với những nhà đấu tranh dân chủ và tù nhân lương tâm để gây khó
khăn và thách thức bạo quyền CSVN. Những cuộc chống đối này đang tạo
thành một phong trào rộng lớn gây ảnh hưởng trong nước cũng như ở hải
ngoại và đánh động lương tâm của các nước văn minh trên thế giới.
Trong khi đó, những áp lực ngoại giao cũng đang đè
nặng lên chính quyền và đảng cộng sản VN như và vấn đề nhân quyền, TTP
và Biển Đông v.v… Về đối nội, đảng CSVN hiện rõ là một “đảng cướp” đang
tranh nhau cướp đoạt tài sản của dân và tranh giành danh vọng, quyền
hành với nhau một cách ác liệt qua tài liệu từ blog “Chân Dung Quyền
Lực” đã được phổ quát rộng rãi trong nước cũng như ở hải ngoại trước đại
hội đảng năm 2016. Một hình ảnh tranh giành quyền lợi và quyền hành
trong Trung ương đảng và Bộ Chính Trị đảng CSVN đang ló dạng trở lại như
trong thời kỳ chiến tranh. Họ trừ khử nhau, chụp mũ nhau gọi là phản
đảng hay chủ nghĩa xét lại. Ngoài mặt là những đồng chí nhưng trong lòng
là những đối thủ không tương nhượng nhau đang xuất hiện hoặc công khai
hoặc ngấm ngầm từ Trung Ương đảng đến các đảng bộ địa phương. Những
tranh chấp này có những lúc thật mãnh liệt và căng thẳng có thể đưa đến
sự sụp đổ của đảng CSVN. Ngày nay, đảng CSVN đang trong thế bị động về
đối nội cũng như đối ngoại và những tranh chấp trong nội bộ hàng ngũ cán
bộ của họ đưa tới một tình trạng bè phái hỗn loạn, kỷ cương lỏng lẻo,
mạnh ai có quyền và thế lực thì bao che nhau tham nhũng và ăn cướp của
dân.
Xã hội Việt Nam ngày nay đang trong cơn hỗn loạn
đúng là “Thượng bất chánh, hạ tất loạn”. Chính những hỗn loạn xã hội tạo
ra một thứ đất nước “vô chính phủ” cộng với những áp lực từ bên ngoài
và những tác động từ những tranh chấp thanh trừng nội bộ đảng một cách
ác liệt cùng với những vận động hải ngoại và phản biện của những nhà đấu
tranh dân chủ, của dân oan và những bloggers v.v… như một thế liên
hoàn vô hình ngẫu nhiên nhịp nhàng là một thời cơ thuận lợi đưa đến sự
tan rã và sự sụp đổ của bạo quyền cộng sản VN giống như những sự sụp đổ
của các bạo quyền cộng sản ở Liên Sô và các nước Đông Âu trước đây.
Thời cơ đảng CSVN tan rã và bạo quyền CSVN đang ló dạng!
Thời cơ tự do, dân chủ và nhân quyền đang tới với dân tộc Việt Nam!
Hy vọng thời cơ này không còn xa vời nữa và thời cơ này không bị bỏ lỡ!
Kỷ Nguyên Nguyễn Văn Tâm
Chicago những ngày Tháng Tư Đen /2015
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire