dimanche 28 mars 2021

NHA TRANG-THỦ ĐỨC- PARIS- WASHINGTON - Long Tran

Tuy nhà ở Cam Ranh, nhưng thời gian định hình nên con người lúa là 3 năm ở trường Lê Quí Đôn, Nha Trang. Được học với các bậc lão làng như các Thầy: Phạm Tấn Phước, Trương Văn Chú, Lê Sáng (toán), Trần Văn Châu, Đinh Gia Hoài (lý), Thầy Hùng Thầy Dũng (hoá) , cô Hoà cô Vân (sinh), Thẩy Trường Quang Cảm (văn) lúa vô cùng may mắn.
Họ không những dạy cho lúa kiến thức mà cách làm người: lòng biết ơn, tin vào điều thiện, kiên nhẫn, khiêm tốn... và cảm thông với nỗi đau của đồng loại. Lúa, từ một kẻ từng tuyệt vọng tìm đến cái chết vì nhục nhã, đã từ từ lấy lại tinh thần và đi tiếp, lần theo sợi dây vô hình... mà Thượng Đế dẫn dắt:
buông thùng cà rem, tốt nghiệp thủ khoa đại học 1994, hình 2, và cao học 1998, hình 3, được chính phủ Pháp cấp học bổng qua Pháp du học (hình 1)

 

rồi sau đó đi qua Mỹ ( câu chuyện phía dưới)!
Kính xin mọi người đừng hỏi vì sao bị đuổi học, ai đã đuổi học.... vì đó không phải là mục đích chính của loạt bài này...
Thay vào đó: lúa muốn nói “ Một thánh nhân cũng có quá khứ, một tội đồ cũng có tương lai”! Lúa biết ơn những nghịch cảnh, nhờ nó mà lúa mới cố gắng vươn lên, và không có những nỗi đau đó, lúa không thể viết....và có được cuộc sống ngày nay!

NHA TRANG-THỦ ĐỨC- PARIS- WASHINGTON:
Tạ ơn định mệnh khắc nghiệt như một trái chanh,
Thượng Đế công bằng không quên cho con thêm ít đường để làm nên ly nước chanh ngon ngọt! (Phỏng theo Hãy quẳng gánh lo đi và vui sống của Dale Carnegie)
Paris, tháp Eiffel, năm 2000. Xa xa là đại sứ quán Mỹ ở Pháp.
Cấp 3 học tiếng Nga, vô đại học thấy hình tháp này khi  ê a vỡ lòng tiếng Pháp, ước mơ có ngày trèo lên đỉnh nó và... tè xuống xem bi cao!. 😀😀😀
Quí vị thấy tui cười không? Vui vì vừa trèo lên đỉnh tháp (hình) nhưng không tè được vì gió rất mạnh, chẳng nhẽ mình tè vào ... chính mình. Đời người là vậy, đem nước hoa rắc lên kẻ khác, tay mình cũng được thơm, còn ngậm máu phun người, sẽ làm dơ bẩn miệng mình trước. Dù có chùi, có giấu kỷ thì với thời gian cũng sẽ lòi ra. Luật nhân quả không chừa một ai!
Tui cười vui một phần nữa vì vừa được nhân viên sứ quán Mỹ phỏng vấn lúa tui bằng tiếng Pháp, cho đậu visa! Không biết bây giờ thủ tục xin chiếu khán vào Mỹ có nhiêu khê hay không chứ năm 2000, người Việt , không tài sản, độc thân trên răng dưới dép trần trụi như tui xin được visa là vô cùng may mắn. 😀😀😀
Ông Mỹ trắng nheo nheo mắt nhìn vô mặt tụi hỏi: có ý định trốn ở lại làm chui không cha nội?😀😀😀
Lúa tui trả lời tỉnh bơ: Không!😀
Ông ta tự nhiên vui lên nói ông có con chó, hỏi tui bâng quơ về cách chăm sóc nó. Ông nói vợ chồng ông rất có cảm tình với nghề thú y và cho tui đậu. Mèn đét ơi, cảm ơn con chó! 😀😀😀 Từ đó chó là ân nhân của đời tui. Ai mà ví chó với những kẻ gian ác là tui ... nhảy vô nói liền: làm như vậy là tội và oan cho ...con chó!
Cười buổi sáng, buổi chiều khóc khi đọc email em tui viết: “Bác sĩ nói Mẹ còn 3 tuần để sống, anh về được thì về “!😥😥😥.
.......
Mới đó mà 20 năm rồi! Mua hết hoa huệ trắng trong chợ Ba Ngòi, qua cầu Trà Long rẻ phải vào nghĩa trang  Dốc Sạn, tôi đến thăm Bà lần cuối. Bà nằm đó, dưới ba thước đất đầu gối núi cao, chân xuôi về biển sâu. Nén nhang vừa đốt, chưa kịp khấn vái, nhiều đứa trẻ ở đâu không biết lao lên vét sạch hoa quả, để tôi ngồi lại trơ trọi với nấm mộ mới đắp phủ đầy hoa huệ trắng.
Mẹ yêu quí và tội nghiệp của con ơi! Sao Mẹ bỏ con đi sớm vậy???? Đời Mẹ chưa có một ngày sung sướng. Buôn thúng bán bưng nuôi 6 người con 5 trai một gái học hành. Khi chúng con bắt đầu thành đạt thì Mẹ bỏ con đi. Mẹ ơi nếu Mẹ còn sống, giờ đây con sẽ đưa Mẹ đi khắp thế gian!😥😥😥😥
....
Tôi ngồi đó thẫn thờ không tin mình đã mồ côi. Trên những nẻo đường quê, bóng mẹ lam lũ với quần áo cũ vá vai cùng đôi quang gánh vẫn hiện về!  Và... xin lỗi quí vị, hình ảnh bà van lạy ông hiệu trưởng một cách tuyệt vọng, như con gà mẹ than khóc trong bi thương vì bị quạ bắt mất con: thả con tui ra thả con tui ra. Vô ích! Bầu trời sụp đổ! Từ một học sinh giỏi, đùng một cái tui mang danh “mất dạy” nhục nhã phải bỏ xứ mà đi! Đúng là khi thương trái ấu cũng tròn, khi ghét bồ hòn cũng méo! 14 tuổi tui đã nếm mùi cay đắng ấm lạnh của tình người!
Sợ tui tuyệt vọng tìm cái chết, bà luôn để mắt theo dõi, cất kỹ mấy chai thuốc sâu và các cuộn dây.
Bạn đọc quí mến, đừng hành động như tui lúc đó vì nó trái luật. Tui tuyệt đối không hề cổ xúy cho bạo động. Lúc đó vì còn thơ ngây và dại dột cũng như quá tuyệt vọng tui mài lui mài tới cái rựa, đứng rình trong ngỏ gần trường Cam Hiệp, chờ hắn đổ dốc là lao ra chém!
Không biết bà lần theo tui bao giờ, khi thấy bóng ông ta đi xe đạp từ từ đổ dốc, Mẹ tui ôm chặt lấy tui. “ Con không được làm vậy! Nếu con làm vậy thì người đời sẽ nói con bị đạo đức yếu là đúng. Con phải sống, phải dùng chính cuộc đời mình để chứng minh họ sai! “ Hai mẹ con ôm nhau khóc. Ông ta đi qua bình yên.
Mẹ ơi, mẹ yên nghỉ nhé, con đi đây, qua Pháp con sẽ đi thẳng tới Mỹ tìm cách lập nghiệp, rồi một ngày kia con sẽ trở về.
Lạy Mẹ cảm ơn Mẹ đã ngăn con! Tạ ơn THƯỢNG ĐẾ đã kéo con ra khỏi nẻo lú bến mê san phẳng bao trở ngại giúp con lập thân nơi xứ người!
PS: “Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, nhưng nó hót hay nhất thế gian. Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm ra bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi và tiếng ca hân hoan ấy đáng cho cả sơn ca và họa mi phải ghen tị. Bài ca duy nhất có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi khi lắng nghe, và chính Thượng Đế trên Thiên Đình cũng mỉm cười. Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại nhất. (Trích Tiếng chim hót trong bụi mận gai, Collen M. Cullough) “
Bạn đọc quí mến của tôi ơi, ai đó định hại người, xin hãy dừng tay. Ai đó bị người đạp xuống hố hay đâm sau lưng, đừng tuyệt vọng, đừng bạo động mà hãy tiếp tục sống....
Ai đó ở Cam Ranh, biết ông ta xin giúp tui chuyển tin này tới ông ấy. Xin Quí vị hãy thay tui nói lời cảm ơn ông ta đã hoá thân thành gai nhọn đâm xuyên qua trái tim nhỏ bé của tui. Chiếc gai định mệnh không giết chết tui, cho tui thêm động lực. Như con chim kia trong bụi mận gai, tôi mang nó suốt cuộc đời, khi trái gió trở trời vết thương rỉ máu tôi lại viết ra những lời ai oán và bi thương để gởi đến bạn đọc.
Nếu không có nó, có lẽ tui cũng chỉ là con gà què ăn quẩn cối xay, chẳng làm nên trò trống gì!
Tạ ơn định mệnh khắc nghiệt như một trái chanh,
Thượng Đế công bằng không quên cho con thêm ít đường để làm nên ly nước chanh ngon ngọt!
Một nén nhang lòng thắp lên mộ Mẹ!
Fb Long Tran

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire