Và mưa đã sa trên mầu cờ đỏ…
“Tôi bước đi
Không thấy phố, không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ “
Đó chính là những câu trên của nhà thơ Trần Dần trong bài “Nhất định thắng” đăng trên báo Nhân Văn & Giai Phẩm Hà Nội 1957 nhằm mô tả cảnh phố Hà Nội dưới sự kìm kẹp của CSVN. Trần Dần và nhóm Nhân Văn & Giai Phẩm của ông đã bị bỏ tù vì những vần thơ nói lên nỗi uất hận của người dân Miền Bắc lúc bấy giờ.
Ngày hôm nay, thế hệ những Trần Dần, Phùng Quán vv…đã không còn nữa. Họ đã đi vào cõi thiên cổ trong niềm tiếc thương của hàng triệu người Việt yêu tự do dân chủ. Nhưng họ cũng ra đi khi mà những kẻ gây ra muôn vào đau thương cho họ và gia đình họ vẫn đang ngày đêm gieo rắc tại họa cho dân tộc Việt Nam. Đáng buồn, đáng tiếc cho cả một thế hệ tài hoa đã sinh ra không đúng thời, không đúng chỗ để đến nỗi phải vùi chôn tài năng trong cái đáy địa ngục nơi “thiên đường” cộng sản mù mịt và đen tối.
Hình tượng mưa sa trên nền cờ đỏ là một hình ảnh tượng hình, ẩn dụ được Trần Dần mở ra trước mắt người đọc để ám chỉ sự đau khổ của người dân trong ách cùm kẹp cộng sản. Nhưng hôm nay, hình ảnh đó đã trở nên hiện hữu không chỉ bằng hình ảnh trong thơ Trần Dần. Nó đã trở thành hiện hữu đời thường…
Cứ nghe đến tin mưa gió ở bất cứ đâu tại Việt Nam từ Hà Nội, Sài Gòn, Huế, Đà Nẵng, Cần Thơ vv…là người ta thấy báo chí viết rằng “Ngập nặng, kinh hoàng, hỗn loạn…vv…”. Tại sao lại có chuyện như thế khi mà hàng trăm nghìn tỉ đã được đổ ra từ thuế của dân, từ vay vốn nước ngoài để cải tạo kênh mương, hệ thống cấp thoát nước, đê điều, đường xá vv…? Đơn giản thôi, vì hàng trăm nghìn tỉ đó thì đã có ít nhất 60% được bỏ vào túi riêng chia chác bởi những tên quan lại cộng sản. Từ Nguyễn Phú Trọng cho đến đàn em đều thi nhau đục khoét tiền tài của dân, hay từ những đồng tiền đi vay. Đó là chưa kể đội ngũ cái gọi là “kỹ sư, kiến trúc sư vv…” của đảng CSVN lại là một lũ bất tài, vô dụng nhưng được cái “thủ đoạn thì lại vô biên” cho nên nước thì cứ ngập mỗi khi mưa về. Đó chính là cảnh đầu tiên của màn “mưa sa trên màu cờ đỏ”…
Cảnh thứ hai mà chúng ta được thấy đó là ký ức kinh hoàng về hàng nghìn ngư dân bị bắt, bị giết trên biển đảo quê hương bởi lũ “16 vàng, 4 tốt” của đảng CSVN. Những con thuyền rách bươm, những người nông dân khóc ròng vì thiệt mạng, mất của vv…đã hằn lên những đau thương bởi màu cờ đỏ. Mưa lại tiếp tục xa trên màu cờ ấy…
Một hình ảnh không thể nào quên đó là những hình ảnh người dân oan mất đất phải gào thét trong tuyệt vọng bởi vì những tên độc tài đỏ cướp bóc đất đai, phương tiện sản xuất của họ. Những giọt nước mắt đắng cay của những con người từng một thời tin theo cái gọi là “đảng, bác” đã minh chứng cho những giọt mưa sa vẫn ngày đêm rơi rớt trên màu cờ đỏ quái thai được đảng điệu về từ Phúc Kiến. Màu cờ ấy, nay đã được đảng CSVN tự cho vào thành 6 ngôi sao như ước mơ mà Hồ Chí Minh đã từng kêu gọi “Cứu Trung Quốc là tự cứu mình” hay Lê Duẩn đã từng nói “Đánh Miền Nam là đánh cho Liên Xô, Trung Quốc…”.
Xa xôi hơn nữa, sau năm 1975, những giọt nước mắt của người dân Miền Nam đang sống trong yên bình bỗng trở thành “vô sản”. Những giọt nước mắt của bao mẹ già, vợ trẻ, em nhỏ, con thơ bỗng nhiên mất cha, mất con, mất anh, mất chồng vì đảng bắt đi tù khổ sai dưới cái mỹ từ thật khốn nạn “học tập cải tạo”…Những giọt nước mắt đó, hòa với nước mắt của những Mậu Thân 68, Đại Lộ Kinh Hoàng vv…và cả những giọt nước mắt trên những con thuyền chơi vơi giữa Biển Đông cồn sóng. Tất cả làm nên một thứ nước mắt quê hương, nước mắt ấy đổ xuống làm thành những hạt mưa sa trên nền cờ đỏ…
Chưa hết đâu, những giọt mưa sa ấy còn đến từ những người dân bị cộng sản cướp hết ruộng vườn tài sản trong cái gọi là CCRĐ. Những giọt nước mắt ấy còn được kết tinh từ nước mắt của hàng triệu bà mẹ, người vợ Miền Bắc mất con oan uổng vì tin theo lời của Hồ Chí Minh và bè lũ cộng sản đi đánh chiếm Miền Nam cho Tàu cộng với chiêu bài “giải phóng”…
Ngày hôm nay, người dân Việt Nam vẫn ngày đêm chịu đựng những thảm họa của thiên nhiên nhưng đằng sau đó nguyên nhân chính lại là cộng sản Việt Nam gây ra. Những trận mưa càn quét khắp nơi xuất phát chính từ lũ lâm tặc được đảng biến thành những “đại gia đỏ” chặt phá rừng cây bừa bãi để chúng mua nhà lầu, siêu xe và cả máy bay…Những thảm họa như Formosa, Nghi Sơn, Bùn đỏ Tây Nguyên vv…thì lại cũng chính là do bè lũ CSVN rước rắn Trung Cộng vào cắn người dân Việt Nam. Những nỗi đau đớn vì những thảm họa do nhân tai đó chính là những giọt nước mắt mà người dân Việt phải trả giá cho thảm họa cờ đỏ hơn 80 năm qua tại đất nước đã trải qua quá nhiều đau thương của lịch sử …
Những người trẻ của nước Việt, những người còn vô cảm với đấy nước và cả những quan chức cộng sản. Đã bao giờ các người đọc những vần thơ của Trần Dần ? Đã bao giờ các người hiểu về “mưa sa trên màu cờ đỏ “. Những điều đó chẳng xa, chẳng trừu tượng như các người nghĩ đâu. Nó thật gần gũi trong cuộc sống của chúng ta. Chỉ có điều, chúng ta cứ mải mê với những thứ cho riêng ta mà quên rằng dân tộc này muốn tồn tại thì cần lắm chính chúng ta phải thấy được trách nhiệm phải loại bỏ màu cờ đỏ. Nó chính là nguyên nhân của những giọt mưa xa mà dân tộc Việt đã phải gánh chịu hơn 80 năm qua.
Còn đó những giọt nước mắt của bà mẹ già lăn lộn bán vé số qua ngày, còn đó nước mắt của những em nhỏ ngày đêm mong bữa cơm có thịt vv…Và còn đó nước mắt của Mẹ Việt Nam khi quê hương đang hàng ngày trở thành một phiên thuộc của Trung Cộng. Những giọt nước mắt đó vẫn đang ngày đêm sa bởi màu cờ đỏ như máu của đồng bào Việt Nam bị giết bởi bàn tay cộng sản. Nỗi đau đó chẳng của riêng ai, nó chính là nỗi đau của cả dân tộc này. Xin ai đó đừng vô cảm bởi vì:
“Tôi đã thấy mưa sa trên cờ đỏ
Từ khi đảng về giày xéo đất quê hương
Tôi đã thấy dưới nấm mộ, nắm hương
Hồn dân tộc thét gào bao cay đắng.
Tôi đã thấy biết bao nỗi khuất oan
Đảng gieo xuống đổ vào đầu dân Việt,
Ôi ! Mưa sa trên màu cờ đỏ
Đến bao giờ nước Việt có bình minh ? “…
Đặng Chí Hùng
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire