Lính Nghĩ Gì?Nhạc Hoài Linh-Tiếng hát Thanh Phong
Posté par Ngay Xanh Vong sur dimanche 20 mars 2016
Lính nghĩ gì?
Nhạc Hoài Linh - Tiếng hát Thanh Phong
Nhạc Hoài Linh - Tiếng hát Thanh Phong
Lời dẫn nhập (Duyên Anh)
Tổ
quốc gọi, tuổi trẻ lên đường. Vất bỏ lại những phù phiếm vật chất và
chấp nhận cuộc đời gian nan. Bởi vì, đã là lính, đã tình nguyện vào nơi
gió cát. Những vầng trán kiêu hãnh ngẩng cao: Danh dự, Trách nhiệm, Tổ
quốc, Vinh quang bao giờ cũng phải trả giá bằng nhiệt tình và lòng tự
phụ. Nhiệt tình là phóng thẳng lên phía quân thù, là chỉ biết tiến không
biết lùi, là chỉ biết thắng không biết bại, là thèm sống vinh và sợ
chết nhục. Tự phụ là vừa chiến đấu bảo vệ non sông ngoài tiền tuyến vừa
bảo vệ hạnh phúc cho đồng bào ở hậu phương.
Hãy
hồn nhiên, em bé! Hãy nhẩy múa, hát hò, reo vui Em đừng thèm nghĩ đến
chiến tranh, em bé nhé? Chiến tranh là ác quỷ. Đã có anh diệt ác quỷ. Em
bé thiên thần ơi, mãi mãi là mắt ngọc, tóc ngọc, môi ngọc, lời ngọc,
hồn ngọc. Để anh nhẹ bước chiến chinh. Người lính Việt Nam Cộng Hoà
tuyệt vời. Chẳng còn ngôn ngữ nào cao quý hơn để vinh danh lính của
chúng ta, những con người biết sống, biết chiến đấu và biết chết. Hơn cả
hào hùng, lính của chúng ta lãng mạn nhất loài người, chấp nhận chiến
đấu cho sự sống còn của dân tộc và cả cho tình yêu của mọi người. Nói rõ
rệt, lính của chúng ta chiến đấu để làm rực rỡ ý nghĩa của Cái Thật,
Cái Tốt, Cái Đẹp của con người. Đó là những người lính đi chiến đấu vì
con người, vì tình người, vì đạo nghĩa Việt Nam, vì tình tự Việt Nam, vì
những cái tồn tại vĩnh cửu của Việt Nam. Yên vui hậu phương, đó là mềm
vui của người lính sa trường, đó là lý do chắc tay súng và ngắm đúng kẻ
thù. Không có thứ huy chương nào xứng đáng cho sự hy sinh của người lính
Việt Nam Cộng Hoà cả. Chắc chắn, họ không chiến đấu vì huy chương. Lý
tưởng chiến đấu của họ chỉ được nhìn thấy khi chúng ta chứng kiến họ
đứng giữa biên giới sống chết. Họ sống vì cái sống của mọi người. Họ
chết cũng vì cái sống của mọi người. Người lính đã quên cả sự sống lẫn
sự chết của mình. Và ngay cả lúc đứng giữa biên giới của sống chết,
người lính Việt Nam Cộng Hoà vẫn còn thừa niềm xúc động để nhỏ nước mắt
xót thương đồng bào mình trong điêu linh, tang tóc của chinh chiến. Có
lẽ, chúng ta đã vô tình không chịu hỏi lính của chúng ta nghĩ gì. Vậy
thì anh làm ơn trả lời đồng bào anh, anh đã nghĩ gì, người lính?
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire