Tình Anh Lính Chiến
Có lẽ với tôi, trong quá khứ hay hiện tại. Hình ảnh người
Lính luôn là nỗi khắc khoải đi theo tôi suốt chặng đường của một kiếp người. Những
năm tháng chiến tranh đã qua đi, nhưng nỗi đau luôn là vết sẹo chẳng thể lành bởi
những thương tích trên da thịt vẫn còn đang lở loét nỗì nhục nhằn vì chén cơm manh áo.
Có đi qua chiến tranh, mới thấu hiểu được cái tình của người
Lính Việt Nam Cộng Hòa. Ai nhớ, ai quên chẳng phải là một dấu chấm hỏi để trách
hờn nhau. Chẳng phải các Anh vẫn sống hiên ngang trong tận cùng của sự hủy diệt từ thể xác lẫn tinh
thần đấy sao ?.
Người ta chỉ thấy được
những giọt mồ hôi rớt trên từng tấm vé số
cùng với đôi chân không nguyên vẹn, có mấy
ai thấu được phía sau của cánh cửa tâm hồn khi mở ra chỉ thấy toàn máu lệ. Những
vệt máu
tưởng chừng như đã khô khốc sau bao nhiêu năm dài trong nỗi lặng câm đã
không còn chảy thành đôi dòng lệ ứa. Các anh đã cố cất đi những dòng lệ đau
thương, để giữ tròn tiết tháo của một người Lính ngoài chiến trường trong những
ngày bom rơi đạn nổ.
Thời gian đã qua hơn nửa kiếp người, kể từ khi quê hương ngừng
tiếng súng. Tôi không biết có bao người đã ra đi cho yên một phận đời cơ cực ?
Và còn bao người vẫn tiếp tục sống cảnh lang thang màn trời chiếu đất.
Thời gian… nước mắt tôi cũng cạn dần. Nó nằm khuất đâu đó
trong một góc hồn, để mỗi khi thu về, đông tới, cái lạnh của tiết trời sẽ nhắc
nhớ tôi những hình ảnh của người Lính năm xưa đang vật vã với cái lạnh của tiết
trời, với đôi tay không còn, đôi chân đã cụt, đôi mắt đã mù và đau đớn hơn đó
là những tấm thân nằm bất toại chỉ để chờ ngày được trở về cùng với đồng đội
năm xưa.
Bốn mươi hai năm trôi qua, người Lính trẻ nhất cũng đã bước
vào ngưỡng cửa lục tuần. Mộng sông hồ chưa thỏa chí, bỗng cơn đại hồng thủy từ
đâu kéo về phủ kín trên những phận đời nghiệt ngã, mở ra một trang sử mới, bi
thiết hơn những vết thương đến từ bom đạn.
Người Thương Binh chưa kịp vá lành vết
thương trên thân thể, nay lại mang thêm những vết hằn tủi nhục đến từ những chiếc
roi đồng chủng , quất mạnh vào trái tim vẫn còn đang lở loét bởi sự kết thúc của
một cuộc chiến đầy những oan khiêng, bi hận.
Bốn mươi hai năm, có biết bao cuộc bể dâu. Người còn, kẻ mất.
Nhưng đau đớn thay, hình ảnh người Thương Binh chỉ còn là những vệt mờ theo năm
tháng, định hình nơi một ngăn ký ức được gọi là «quá khứ». Những chương trình gây
quỹ cho Thương Binh ngày một rời rạc bởi nhiều nguyên nhân. Nguyên nhân lớn nhất
là «niềm tin gẫy đổ» không bởi kẻ thù trước mặt, mà chính là những giáo nhọn
của đồng đội đâm từ phía sau. Thật đắng lòng khi phải nhìn thẳng vào sự thật để
nói rằng : Cộng Sản Việt Nam lại một lần nữa hưởng lợi đôi đường, vừa thu
về ngoại tệ, vừa phân hóa được bên phía người Quốc Gia chia năm xẻ bảy, cấu xé
lẫn nhau.
Trong khi đó, một cuộc xả lũ miền trung do nhà
cầm quyền Cộng Sản cố tình gây ra để bòn tiền của người Việt hải ngoại, được cả
triệu triệu người hưởng ứng qua các cuộc gây quỹ rầm rộ, ai cũng khóc thương miền
Trung , khắp nơi đồng loạt hát bài miền Trung khổ ải, nhưng lại quên đi kẻ đã gây ra cảnh tang tóc, khiến
bao người phải kéo lê phận đời trong cảnh màn trời chiếu đất. Máu đổ ruột mềm
mà. Ai không thương, ai không xót ? Và rồi cứ thế, khi cần tiền, khi cần
nhiễu thông tin…nhà
cầm quyền Cộng Sản Việt Nam lại tiếp tục xả lũ và thế là «chúng ta» lại
nai lưng ra gánh chịu. Từ thiện…một việc làm cao cả không ai có quyền phủ nhận,
nhưng không khéo đôi khi lại là miếng mồi ngon cho những kẻ cường quyền sử dụng
trong mục tiêu chính trị, vơ vét cho đầy túi tham.
Chẳng còn bao lâu nữa, những chương trình Cám Ơn Anh rồi đây
sẽ phải chấm dứt khi người Thương Binh cuối cùng lìa xa cõi tạm. Điều này cá
nhân tôi đã cảm nhận được khi nhóm anh em nhảy Dù ngày càng vơi dần trong danh
sách được «trợ giúp». Tôi không cho đây là một chương trình từ thiện, mà là
trách nhiệm và bổn phận của mỗi người chúng ta đã nợ các Anh. Họ đã để lại một
phần thân thể tại chiến trường, và chính họ là những người phải hứng chịu những
thiệt thòi lớn nhất, đau thương nhất kể từ sau ngày miền Nam mất vào tay Cộng Sản
Bắc Việt. Hãy thử tính nhẩm một con số để thấy những việc chúng ta làm tưởng chừng
như rất lớn với con số tiền triệu, nhưng nếu đem một triệu chia cho mười ngàn
Thương Binh, thì mỗi người chỉ nhận được
100$. Trong khi số thương binh của Việt Nam Cộng Hòa lên đến cả triệu. Làm sao
tránh khỏi người được, người không được trợ giúp ? Vì thế tôi quan niệm rằng :
Hãy làm hết khả năng những gì có thể, dù chỉ để xoa dịu vết thương trong tâm hồn
đã chai lì theo cùng nỗi đau thân phận. Có lẽ hạnh phúc nhất của các anh chính
là những cuộc gặp gỡ lại đồng đội năm xưa, để hoài niệm về một thời quá khứ
oanh liệt, dù nay chỉ còn nằm sâu trong tâm tưởng. Nhưng ít ra cũng còn một
chút gì đó làm hành trang ở cuối đời.
Tình Anh Lính Chiến là chủ đề của « Chương Trình Ca Nhạc
Và Khiêu Vũ » tại Paris vào ngày 8 tháng 10. Được phối hợp cùng với các
anh chị em tại Oslo – Nauy, trong chuyến lưu diễn của nhạc sĩ Nam Lộc cùng với
các ca sĩ đến từ Hoa Kỳ trong chương trình Cám Ơn Anh, mà tôi và một vài anh em
tại Paris chỉ góp một phần sức mọn bằng khả năng rất hạn hẹp. Mong đem đến mọi
người những ca khúc của một thời dấu binh lửa, tìm lại cho mình một chút gì để
nhớ, để thương về một quãng đời thật đẹp, thật bình an, dù ngoài kia bom đạn vẫn
cào nát trên mảnh đất hiền lành của một miền Nam thân yêu.
Một đêm nhạc sẽ gợi lại trong lòng chúng ta về cái tình của
người Lính đối với người em gái hậu phương. Một đêm sống cho hoài niệm, cho một
thời được yêu trong cái thú của đau thương. Chiến tranh, bom đạn dù có tàn nhẫn… nhưng ký ức của một thời dấu binh lửa sẽ mãi
in hằn trong trái tim của chúng ta, những người đang sống lưu lạc chờ mong ngày
hát khúc khải hoàn trên quê hương yêu dấu ngàn đời.
Paris 20
tháng 09 năm 2017
Hạt sương
khuya
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire