Những tranh cãi xảy ra tại nước Mỹ theo sau các sự kiện gần đây
phần nhiều là vì sự ba phải chính trị hơn là chính bản thân sự vụ. Những
người phát-xít mới, những người da trắng thượng đẳng và những kẻ khủng
bố là những người xấu. Những tư tưởng của các nhóm này là đối lập với
mọi thứ mà đất nước chúng ta đang bảo vệ, đối lập với tất cả những gì
phù hợp với những nguyên tắc nền tảng của chúng ta. Sự thù hận của họ
với những người không có ý kiến giống họ không phải là đặc tính của
người Mỹ và nó không nên được dung thứ trong bất kỳ trường hợp nào.
Vài ngày trước đây, đồng nghiệp của tôi tại Thượng viện, Thượng nghị sĩ Cory Booker của bang New Jersey đã thông báo rằng ông ta có kế hoạch giới thiệu một đạo luật sẽ hậu thuẫn cho việc di dời tất cả các tượng đài tôn vinh các tướng lĩnh Liên quân miền Nam khỏi Tòa nhà Quốc hội Mỹ. Lãnh đạo phe thiểu số Hạ viện Nancy Pelosi cũng đã kêu gọi loại bỏ các bức tượng này. Tôi tôn trọng quyền của họ trong vai trò là các quan chức dân cử để giới thiệu một đạo luật mà họ tin tưởng là nó đem lại lợi ích tốt nhất cho các cử tri của họ, nhưng tôi không đồng tình với ý tưởng của họ.
Vài ngày trước đây, đồng nghiệp của tôi tại Thượng viện, Thượng nghị sĩ Cory Booker của bang New Jersey đã thông báo rằng ông ta có kế hoạch giới thiệu một đạo luật sẽ hậu thuẫn cho việc di dời tất cả các tượng đài tôn vinh các tướng lĩnh Liên quân miền Nam khỏi Tòa nhà Quốc hội Mỹ. Lãnh đạo phe thiểu số Hạ viện Nancy Pelosi cũng đã kêu gọi loại bỏ các bức tượng này. Tôi tôn trọng quyền của họ trong vai trò là các quan chức dân cử để giới thiệu một đạo luật mà họ tin tưởng là nó đem lại lợi ích tốt nhất cho các cử tri của họ, nhưng tôi không đồng tình với ý tưởng của họ.
Là một người Mỹ bản địa, tôi có thể
chứng thực một thực tế rằng những người Mỹ bản địa đã ở bên thua cuộc
của lịch sử. Quyền lợi của chúng tôi đã bị xâm phạm, khế ước của chúng
tôi đã bị phá bỏ, văn hóa của chúng tôi đã bị đánh cắp, và các bộ lạc
của chúng tôi đã bị tàn sát bởi chính phủ Hoa Kỳ của chúng ta. Người Mỹ
bản địa đã phải đối mặt với nhiều thế kỷ của sự tàn bạo đối với dân tộc
mình, vùng đất của mình và nền văn hóa của mình, tất cả sự áp bức tàn
bạo đó đều xảy ra qua nhiều thế hệ tổng thống Mỹ, những người đã tuyên
thệ nhậm chức để gìn giữ, che chở và bảo vệ Hiến pháp Hoa Kỳ.
Dưới thời Tổng thống Andrew Jackson năm
1830, chính phủ của chúng ta đã thông qua Đạo luật Loại bỏ người Da đỏ,
khiến hàng ngàn người Mỹ bản địa phải rời bỏ quê hương của họ bước vào
cuộc hành trình di cư nguy hiểm, được biết đến rộng rãi với tên gọi
Đường mòn Nước mắt. Dưới thời Tổng thống Franklin Pierce năm 1854, nhiều
phần Lãnh thổ của người Da đỏ của các bộ lạc đã bị tước đoạt để tạo
thành Lãnh thổ Kansas và Nebraska. Dưới thời Tổng thống Abraham Lincoln,
cuộc thảm sát Sand Creek xảy ra vào năm 1864. Khi đó, quân đội Mỹ đã
tấn công các bộ lạc Cheyenne và Arapaho, giết chết khoảng 250 người Mỹ
bản địa. Đạo luật Dawes được thông qua năm 1887 đã cho phép Tổng thống
Grover Cleveland quyền lấy đất đai của bộ lạc phân phối lại cho các cá
nhân, không cần phải là thành viên của cộng đồng đó. Dưới thời Tổng
thống Benjamin Harrison năm 1890, thảm sát Wounded Knee đã cướp đi mạng
sống của 150 người Mỹ bản địa. Dưới thời tổng thống Theodore Roosevelt
năm 1907, các lãnh thổ Indian và Oklahoma được gộp chung lại để tạo
thành bang Oklahoma. Trước đó, Quốc hội đã từ chối xem xét một thỉnh
nguyện thư yêu cầu để Lãnh thổ Indian là một bang riêng biệt. Tổng thống
Roosevelt thậm chí đã từng nói rằng: “Tôi không đi xa tới mức nghĩ
rằng chỉ có những người Da đỏ đã chết mới là những người Da đỏ tốt,
nhưng tôi tin có 9/10 trường hợp là như vậy”.
Hãy để tôi hỏi quý vị điều này: Lịch sử
không phải chính là cơ hội học hỏi từ những sai lầm của mình hay sao?
Khi chúng ta thiếu các tiêu chuẩn cao mà chúng ta đặt ra cho quốc gia và
công dân của mình, chúng ta mắc sai lầm. Điều quan trọng nhất là quốc
gia chúng ta nhớ và học được từ chính những sai lầm của mình. Ngay khi
chúng ta quên đi lịch sử của chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ lặp lại
những sai lầm tương tự.
Tuy nhiên, chúng ta có những người như
vận động viên chuyên nghiệp Colin Kaepernick, đã từ chối đứng lên trong
khi cử hành quốc ca Hoa Kỳ trước một trận đấu bóng chày năm 2016 để phản
đối nước Mỹ. Những người khác cũng sát cánh với anh này để chống lại
đất nước mình. Trong cuộc trả lời phỏng vấn sau trận đấu, anh Kaepernick
giải thích rằng: “Tôi sẽ không đứng dậy để thể hiện niềm tự hào
trước lá cờ của một quốc gia áp bức người da đen và người da màu. Đối
với tôi, điều này lớn hơn thi đấu thể thao và nó sẽ là ích kỷ nếu tôi
nhìn theo cách khác. Có những xác người trên đường phố và người ta được
trả tiền để ngó lơ và trốn tội giết người”.
Những hành động đại loại như của vận
động viên Kaepernick nêu trên nhằm kết thúc điều gì? Để phản đối đất
nước này, một đất nước mà tôi yêu quý và nhiều bạn bè của tôi đã phải hy
sinh để bảo vệ? Là một người Mỹ, quý vị có quyền để phản đối tôi, hoặc
một cá nhân, một nhóm nào khác, nhưng tôi tin rằng việc phản đối nước Mỹ
vì những sai lầm mà đất nước gây ra là bất kính. Vì rằng, đất nước này
là nơi đầu tiên trên địa cầu này đã cho quý vị quyền tự do để làm như
vậy. Đặc biệt, càng không nên làm thế khi đất nước của chúng ta đã rút
ra được bài học từ những sai lầm quá khứ mà nó đã mắc phải và quyết tâm
không lặp lại chúng.
Chúng ta có nên xóa bỏ lịch sử của chúng
ta nhân danh sự ba phải chính trị? Có thể không phải tất cả chúng ta
đều đồng ý rằng lịch sử chính là cái định hình đất nước chúng ta vĩ đại
như ngày nay? Một đất nước mà chúng ta biết rằng có đầy đủ tự do, nhân
quyền…mà nhiều nước khác chỉ biết ước mơ?
Di dời các tượng đài của Liên quân miền
Nam trong Tòa nhà Quốc hội Mỹ không thay đổi được lịch sử của chúng ta.
Việc loại bỏ các bức tượng này chỉ đơn thuần là cố gắng để che giấu vết
nhơ xấu xí của chúng ta bằng cách giấu các bức tượng này khỏi tầm nhìn
thường ngày. Trong một thế giới không hoàn hảo, có đầy những lãnh đạo
không hoàn hảo, có vô số các bức tượng có thể không phù hợp với các giá
trị Mỹ. Các bức tượng của Tổng thống Jackson và Tổng thống Lincoln, cả
hai đều là những người áp bức người Mỹ bản địa một cách tàn bạo, đang
đứng những vị trí trang trọng trong Tòa nhà Quốc hội Hoa Kỳ. Tuy nhiên,
những bức tượng này vẫn cần hiện hữu ở đó, vì nó sẽ kể cho nhiều thế hệ
người Mỹ về cả lịch sử tốt và xấu của đất nước chúng ta.
Nước Mỹ đang và sẽ luôn luôn là một câu
chuyện thành công. Chúng ta có những người Mỹ gốc Phi, người Mỹ bản địa,
người Mỹ gốc Tây Ban Nha, và thành viên của các nhóm sắc tộc khác nữa
đã được bầu vào các vị trí trong chính phủ của chúng ta. Hệ thống kinh
doanh tự do của Hoa Kỳ là công cụ vĩ đại nhất mà nhân loại từng sáng tạo
ra được để thúc đẩy người dân thoát khỏi cảnh đói nghèo. Khi công cụ
này được áp dụng đúng cách, nó không phân biệt đối xử về chủng tộc, tôn
giáo hay màu da. Khi chúng ta kiểm duyệt lịch sử bằng cách che đậy đi
những vết nhơ xấu xí, chúng ta chính là coi thường tiến trình này và xem
nhẹ các cuộc đấu tranh mà tổ tiên chúng ta đã gắng sức vượt qua. Nước
Mỹ không được thu mình phía sau sự ba phải chính trị. Quốc gia này cần
thách thức một cách quyết liệt và can đảm tiến lên phía trước, với lịch
sử của mình như một lời nhắc nhở về nơi chúng ta đã đến. Chúng ta hãy
nhìn sâu vào lịch sử đất nước mình và học những bài học làm cho nước Mỹ
trở thành “thành phố chói sáng trên đỉnh đồi” và là tấm gương cho các
dân tộc khác noi theo.
Tác giả: Thượng nghị sĩ Markwayne Mullin
Xuân Thành dịch
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire