với Bố vừa đi xa , vài dòng của Orchid...
Cách gì, thì Bố con mình cũng sẽ không đi Ambulance với nhau một lần nào nữa!
Đã từ lâu, Bố tập cho con một thói quen: Không dùng chìa khóa. Vì bao giờ, mỗi trưa đi dạy về, Bố đều ra mở cửa. Tôi lái xe về nhà sau một đêm trong ER cùng Bố. Tôi gạt kính xe liên hồi, nhưng kính xe vẫn nhạt nhòa, nước trần gian, vị mặn. Tôi mở cửa, cơn gió lùa vào, cắt ngang da thịt. Về đến nhà, lục tìm chìa khóa. Tôi gào lên: “Sao Bố không mở cửa!” Mắt tôi nhòe đi. Thoang thoảng bên tai: Tiếng “Hoa cỏ phải lên trời”, tiếng “Thú lìa rừng, chim chóc lạnh từng đôi”. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình thất lạc.
Nhưng thôi, cách gì, thì Bố con mình cũng sẽ không đi Ambulance với nhau một lần nào nữa!”
Đã từ lâu, Bố tập cho tôi một thói quen: Sáng thức dậy, việc đầu tiên là làm café cho hai bố con, trước khi tôi đi dạy, và trước khi Bố đi café cùng bạn. Vậy là kể từ hôm nay, tôi tiết kiệm được một phần café. Sự tiết kiệm mà không ai, dẫu chỉ một lần, muốn chạm.
Cách gì, thì Bố con mình cũng sẽ không đi Ambulance với nhau một lần nào nữa!
Đã từ lâu, Bố tập cho tôi một thói quen: phải làm việc ngoài phòng khách, để Bố cần gì, thì bay tới ngay để phụ. Sau mấy lần bạo bệnh, Bố yếu đi khá nhiều. Tay chân lọng cọng nên làm gì cũng sai, bưng gì cũng đổ. Tôi có nhiệm vụ “canh” Bố buổi trưa, và Mẹ “rình” Bố buổi tối. Tội nghiệp. Đường đường là một tên tuổi lớn, mà luôn bị rình rập bởi 2 người phụ nữ trong nhà.
Cho đến ngày xuất hiện người phụ nữ thứ 3, tên Roll.
Đã từ lâu, Roll tập cho Ông Ngoại một loạt những thói quen: Không được đi giày vô nhà, không đươc chơi phone nhiều sẽ hư mắt, không được ăn trên giường, và không được hút thuốc lá... Thế mà Ông Ngoại răm rắp nghe theo.
Hôm qua, khi đi học về, Roll hỏi Ông Ngoại đã về chưa, để Roll khoe hình mới. Tôi bàng hoàng bảo Roll, chính con là người đã thấy Ông Ngoai lên Trời mà. Roll cãi lại: “Nhưng Ông Ngoại đi lâu quá”. Rock còn nói thêm: “mà Rock không thấy Ông Ngoại ở trên Trời.” Tôi phải giải thích rằng: “Rock N Roll buổi sáng đi học, mẹ đi làm, mình không thấy nhau, nhưng Rock N Roll biết chắc là Mẹ vẫn còn đây. Đã đến lúc cả nhà phải tập thói quen: Dẫu không nhìn thấy Ông Ngoại, nhưng hơi ấm của Ông, vẫn nguyên vẹn góc trái.
“Cách gì, hai đứa cũng phải hiểu rằng, mẹ và Ông Ngoại cũng sẽ không cùng nhau đi xe ambulance một lần nào nữa!”
-Rock: Daddy, how come Grandpa doesn’t come back. I miss him so much.
-Daddy: Grandpa is in the sky. You can always feel him in your heart.
-Rock: But I want to hug him. How can I hug him for a long time?
-Daddy: But he can drink coffee with friends without driving now. He is no longer sick. He is happy. You want Grandpa to be happy right?
-Rock: Yes Daddy. But I miss him so much.
Bố ơi, con sẽ cố gắng tập làm quen, việc Bố đã “mở đầu nhân loại: cuộc chơi riêng”.
Những người tới chia buồn, luôn an ủi con: “he is in a better place”. Con không tin điều đó. Con tin rằng: Không có nơi nào ấm áp, hơn gia đình mình.
Nhưng thôi, Cách gì, thì Bố con mình cũng sẽ không đi Ambulance với nhau một lần nào nữa!
Orchid Lâm Quỳnh
October 9, 2019.
Cách gì, thì Bố con mình cũng sẽ không đi Ambulance với nhau một lần nào nữa!
Đã từ lâu, Bố tập cho con một thói quen: Không dùng chìa khóa. Vì bao giờ, mỗi trưa đi dạy về, Bố đều ra mở cửa. Tôi lái xe về nhà sau một đêm trong ER cùng Bố. Tôi gạt kính xe liên hồi, nhưng kính xe vẫn nhạt nhòa, nước trần gian, vị mặn. Tôi mở cửa, cơn gió lùa vào, cắt ngang da thịt. Về đến nhà, lục tìm chìa khóa. Tôi gào lên: “Sao Bố không mở cửa!” Mắt tôi nhòe đi. Thoang thoảng bên tai: Tiếng “Hoa cỏ phải lên trời”, tiếng “Thú lìa rừng, chim chóc lạnh từng đôi”. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình thất lạc.
Nhưng thôi, cách gì, thì Bố con mình cũng sẽ không đi Ambulance với nhau một lần nào nữa!”
Đã từ lâu, Bố tập cho tôi một thói quen: Sáng thức dậy, việc đầu tiên là làm café cho hai bố con, trước khi tôi đi dạy, và trước khi Bố đi café cùng bạn. Vậy là kể từ hôm nay, tôi tiết kiệm được một phần café. Sự tiết kiệm mà không ai, dẫu chỉ một lần, muốn chạm.
Cách gì, thì Bố con mình cũng sẽ không đi Ambulance với nhau một lần nào nữa!
Đã từ lâu, Bố tập cho tôi một thói quen: phải làm việc ngoài phòng khách, để Bố cần gì, thì bay tới ngay để phụ. Sau mấy lần bạo bệnh, Bố yếu đi khá nhiều. Tay chân lọng cọng nên làm gì cũng sai, bưng gì cũng đổ. Tôi có nhiệm vụ “canh” Bố buổi trưa, và Mẹ “rình” Bố buổi tối. Tội nghiệp. Đường đường là một tên tuổi lớn, mà luôn bị rình rập bởi 2 người phụ nữ trong nhà.
Cho đến ngày xuất hiện người phụ nữ thứ 3, tên Roll.
Hôm qua, khi đi học về, Roll hỏi Ông Ngoại đã về chưa, để Roll khoe hình mới. Tôi bàng hoàng bảo Roll, chính con là người đã thấy Ông Ngoai lên Trời mà. Roll cãi lại: “Nhưng Ông Ngoại đi lâu quá”. Rock còn nói thêm: “mà Rock không thấy Ông Ngoại ở trên Trời.” Tôi phải giải thích rằng: “Rock N Roll buổi sáng đi học, mẹ đi làm, mình không thấy nhau, nhưng Rock N Roll biết chắc là Mẹ vẫn còn đây. Đã đến lúc cả nhà phải tập thói quen: Dẫu không nhìn thấy Ông Ngoại, nhưng hơi ấm của Ông, vẫn nguyên vẹn góc trái.
“Cách gì, hai đứa cũng phải hiểu rằng, mẹ và Ông Ngoại cũng sẽ không cùng nhau đi xe ambulance một lần nào nữa!”
-Rock: Daddy, how come Grandpa doesn’t come back. I miss him so much.
-Daddy: Grandpa is in the sky. You can always feel him in your heart.
-Rock: But I want to hug him. How can I hug him for a long time?
-Daddy: But he can drink coffee with friends without driving now. He is no longer sick. He is happy. You want Grandpa to be happy right?
-Rock: Yes Daddy. But I miss him so much.
Bố ơi, con sẽ cố gắng tập làm quen, việc Bố đã “mở đầu nhân loại: cuộc chơi riêng”.
Những người tới chia buồn, luôn an ủi con: “he is in a better place”. Con không tin điều đó. Con tin rằng: Không có nơi nào ấm áp, hơn gia đình mình.
Nhưng thôi, Cách gì, thì Bố con mình cũng sẽ không đi Ambulance với nhau một lần nào nữa!
Orchid Lâm Quỳnh
October 9, 2019.
*
* *
* *
Hiến Chương Tình Yêu Ngày 14-2
Tác giả: Du Tử Lê
Tác giả: Du Tử Lê
Em đã biết Hiến Chương nào cũng vậy
có những điều bắt buộc chúng ta theo
(như ngày mai thi lấy bằng lái xe)
ta cẩn thận ghi những điều phải nhớ
I
Khi em lạnh tôi biến thành ngọn lửa
củi thương yêu. Than đỏ hực ân tình
em cần thơ cho sáng dậy thơm hơn
tôi lập tức hóa thân thành vần điệu
II
Khi em bước tôi biến thành chiếc kiệu
ngựa hai hàng. Tứ mã chắc.... nan truy ?
có sao đâu ? Tôi nào hỏi mấy khi ?
(dù lắm lúc cũng thầm ghen tức chứ)
III
Khi em viết tôi biến thành giấy mực
bút tương tư mực nhớ đến ai kìa ?
giấy từ cây. Bút từ gỗ xa xưa
mực từ nhựa. Tôi từ em sống lại
IV
Khi em ngủ tôi biến thành chiếc gối
để phòng hờ.... ngộ nhỡ em muốn ôm
để đêm hờn em có cái vứt luôn
sáng nhặt lại. Thấy mình sao.... dữ thiệt
V
Khi em đọc, tôi biến thành chữ viết,
cả nghìn chương, chỉ chép chuyện đôi ta
mỗi đầu giòng : tên em sắp chữ hoa
cả chấm, hỏi cũng đậm mùi hạnh phúc.
VI
Khi em ốm, tôi biến thành tủ thuốc
thành tấm màn, che gió máy cho em
em chả cần phải lể, giác, hay xông
vì tôi đã hóa thành cây ngải cứu
VII
Khi em khóc tôi biến thành.... nước mắt
chảy giùm em - cho cạn sạch nổi niềm
để mắt em xanh - để môi em mềm
tôi là lá giữa buổi chiều.... sắp tối
IX
Khi em hát, tôi thành loa khuếch đại
cho cả làng, cả nước đổ ra nghe
giọng em cao - tôi bảo "gớm, thanh ghê"
giọng em thấp - tôi tha hồ thêu dệt
X
Khi em chết - cuộc đời này phải hết
không chỉ tôi, hoa cỏ cũng lên trời
thú lìa rừng. Chim chóc lạnh từng đôi
bao thế hệ vì em mà.... biến mất
Hiến Chương viết ngày tình yêu vô lượng
của hai người ? - Vâng, của chúng ta thôi
mặc ai cười ? mặc ai đó bĩu môi
họ ghen đấy. Bởi em là Thánh Nữ
Ta sẽ chết. Nhưng tình ta bất tử
vì mở đầu nhân loại : cuộc chơi riêng
có những điều bắt buộc chúng ta theo
(như ngày mai thi lấy bằng lái xe)
ta cẩn thận ghi những điều phải nhớ
I
Khi em lạnh tôi biến thành ngọn lửa
củi thương yêu. Than đỏ hực ân tình
em cần thơ cho sáng dậy thơm hơn
tôi lập tức hóa thân thành vần điệu
II
Khi em bước tôi biến thành chiếc kiệu
ngựa hai hàng. Tứ mã chắc.... nan truy ?
có sao đâu ? Tôi nào hỏi mấy khi ?
(dù lắm lúc cũng thầm ghen tức chứ)
III
Khi em viết tôi biến thành giấy mực
bút tương tư mực nhớ đến ai kìa ?
giấy từ cây. Bút từ gỗ xa xưa
mực từ nhựa. Tôi từ em sống lại
IV
Khi em ngủ tôi biến thành chiếc gối
để phòng hờ.... ngộ nhỡ em muốn ôm
để đêm hờn em có cái vứt luôn
sáng nhặt lại. Thấy mình sao.... dữ thiệt
V
Khi em đọc, tôi biến thành chữ viết,
cả nghìn chương, chỉ chép chuyện đôi ta
mỗi đầu giòng : tên em sắp chữ hoa
cả chấm, hỏi cũng đậm mùi hạnh phúc.
VI
Khi em ốm, tôi biến thành tủ thuốc
thành tấm màn, che gió máy cho em
em chả cần phải lể, giác, hay xông
vì tôi đã hóa thành cây ngải cứu
VII
Khi em khóc tôi biến thành.... nước mắt
chảy giùm em - cho cạn sạch nổi niềm
để mắt em xanh - để môi em mềm
tôi là lá giữa buổi chiều.... sắp tối
IX
Khi em hát, tôi thành loa khuếch đại
cho cả làng, cả nước đổ ra nghe
giọng em cao - tôi bảo "gớm, thanh ghê"
giọng em thấp - tôi tha hồ thêu dệt
X
Khi em chết - cuộc đời này phải hết
không chỉ tôi, hoa cỏ cũng lên trời
thú lìa rừng. Chim chóc lạnh từng đôi
bao thế hệ vì em mà.... biến mất
Hiến Chương viết ngày tình yêu vô lượng
của hai người ? - Vâng, của chúng ta thôi
mặc ai cười ? mặc ai đó bĩu môi
họ ghen đấy. Bởi em là Thánh Nữ
Ta sẽ chết. Nhưng tình ta bất tử
vì mở đầu nhân loại : cuộc chơi riêng
Hiến Chương Tình Yêu , Ca sĩ: Nhật Trường , Sáng tác: Song Ngọc; Thơ: Du Tử Lê
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire