Trong thế
giới có quá nhiều sự chia rẽ và ích kỷ, thiếu sự trung thực đến mức
thành ra khéo léo một cách giả tạo, Trump là kiểu người với phương châm
chính trị: có gì nói đó - khác hẳn mọi tố chất (được đào tạo hoặc theo
truyền thống thông lệ) của các chính trị gia khác từ trước cho tới
nay. Vì thế không thiếu kẻ ghét ông và cũng lắm kẻ tỏ ra thù nghịch với
ông, và họ cũng luôn chĩa mọi mũi dùi vào ông, từ khắp mọi phía.
Nhưng ở
Mỹ, ông ta đã là một tỷ phú trước khi làm Tổng thống. Nhiều người ghét
ông đến mức, lấy chuyện Trump phá sản tới 6 lần để coi như là “sự thất
bại đáng xấu hổ” hoặc chỉ đơn giản là “kẻ lợi dụng kẽ hở của luật pháp
để làm giàu”. Thật ngớ ngẩn và hài hước cho lý luận của “những kẻ rối
loạn nhận thức”.
Nhưng
cũng ở Mỹ, có một câu nói: cái gì liên quan tới Trump đều tốt. Nó như
một sự nhìn nhận và đánh giá về cách làm việc và giá trị được tạo ra bởi
con người này. Và chỉ khi ra tranh cử (trước đó đã nhiều lần) và đắc cử
Tổng thống, người ta mới bắt đầu “moi móc” đủ thứ về ông, từ cáo buộc
mờ ám trong hoạt động làm ăn vì “không công khai thuế” hay “nói dối bạt
mạng” (có nơi thống kê tới cả gần chục ngàn lần nói dối, theo kiểu, khác
đi một vài từ là coi như nói dối), rồi “quấy rối tình dục” hay “kỳ thị
sắc tộc”.
Nhưng
cũng kỳ lạ, ông ta không bị xem xét gì về “vấn đề đạo đức của Tổng
thống”, cũng không có bất cứ vướng mắc gì vào những câu chuyện ngớ ngẩn
khác kiểu như Bill Clinton. Cũng cần nhớ rằng, ông hiện đang có một gia
đình được đánh giá là với nền tảng cơ bản, sự thành đạt và hạnh phúc, sự
trưởng thành và tốt đẹp của các con ông. Ông ta không tiêu xài tiền bạc
cho bản thân theo cách thông thường, ông ta liên tục tạo ra giá trị, và
ngay cả chi tiêu của Nhà Trắng ông cũng tiết kiệm tới mức tối đa. Ông
hứa mang công việc (giảm tỷ lệ thất nghiệp mạnh mẽ) và các khoản đầu tư
khổng lồ về cho dân Mỹ và nước Mỹ, ông đã làm được theo lời cam kết khi
tranh cử - ông cũng xây dựng bức tường ngăn làn sóng di dân; siết chặt
các lệnh về nhập cư từ các nước nhiều khủng bố; gây nên cuộc chiến toàn
diện với Trung Hoa; thiết lập và làm cân bằng lại các hợp tác với các
nước hoặc khối liên minh, đồng minh - tạo sự cân bằng chiến lược bằng
các hành động chiến thuật theo giai đoạn - tạo nên sức mạnh cho các đồng
minh và chính Hoa Kỳ có thể tập trung cho các công việc của mình.
Và dưới
đây chỉ là một trong số các ghi chép từ một nhà báo hoạt động nhiều năm
tại Mỹ. Có thể chưa hẳn đáng tin hết tất cả, nhưng người ta không thể
tạo ra các sự thật về lòng tốt của một đất nước mà gần như không có mảnh
đất của sự dối trá nào mà có thể nằm im - mà hơn hết là với Trump,
những kẻ ganh ghét, soi mói và muốn băm xẻ ông ta ra ngàn mảnh nhỏ là vô
số kể. Thế nên, những việc làm từ khi còn chưa là Tổng thống, chứng
minh những điều ngược lại các cáo buộc bấy lâu nay từ đám cánh tả và cực
tả, kể cả cánh cực hữu - những kẻ muốn phá hoại bằng cách tấn công
chính quyền Trump hơn là muốn cùng xây dựng nước Mỹ vĩ đại trở lại.
Và đến
nay, chủ tịch Hạ viện Pelosi (Đảng con Lừa), sau khi cáo buộc bất thành
việc luận tội về “cuộc điện đàm với Tổng thống Ukraine nhằm gây sức ép
điều tra với cự Phó tổng thống Biden”, bà này và con trai đã bị một nhà
báo đăng tải hai videos về công ty của gia đình này đã hoạt động ở
Ukraine từ 2013, và cuộc gặp mặt có Pelosi tại mảnh đất này vào năm
2017. Còn Joe Biden thì bị Trump đưa vào cáo buộc đầu tư có dấu hiệu bất
hợp pháp ở Trung cộng cùng với con trai ông này. Cuộc chiến trước kỳ
tranh cử thứ hai có vẻ đã trở nên rõ ràng, sau khi cô sinh viên cực tả
non trẻ Cortez (Đảng dân chủ - đảng con Lừa) trở nên thất thế và quá
nhàm chán đối với dân chúng. Và Hillary thì phải tự tuyên bố rút lui và
bỏ cuộc để tránh một cuộc điều tra hình sự với những hoạt động mờ ám của
bà ta.
Tôi không
khi nào đánh giá người khác qua cảm xúc, tôi quan sát thận trọng những
gì họ làm với cương vị họ đảm nhận và theo thời gian mà họ có thể. Tôi
cũng không có cảm hứng để ghét người khác chỉ vì nghe người ta nói, bàn
tán hoặc cáo buộc, hoặc nếu đã không còn “ủng hộ” thì sẽ công kích những
người chống lại hay tỏ ra không ưa cả những gì liên quan (và thuộc về)
người đó. Nó chỉ dành cho “tâm lý đám trẻ con”.
Đương
nhiên sẽ không một ai làm vừa lòng tất thảy mọi người, và khi có một
người dám tuyên bố “có gì nói đó”, khó có thể nói anh ta sẽ trung thành
với toàn bộ số từ trong một câu hay đoạn văn mà họ nói hoặc viết ra,
trong khi những đám người chống lại anh ta thì “chỉ chờ có thế”, nhưng
đó chính là điều cần thiết cho những đám chỉ muốn vuốt ve và tung hô,
yếu đuối và sũng sượt, muốn có chiến thắng mà chẳng thực sự làm gì. Và
ông ta như một phần chống lại những chủ nghĩa giả tạo thái quá trong
chính trị.
Cũng cần
phải nhìn nhận ngay ra rằng, kể cả những kẻ thù ghét muốn gắn cho ông ta
mọi tính từ tồi tệ nhất, như một gã bốc đồng và không có đầu óc, thì
cũng nhớ cho, ông ta bốc đồng và thiếu đầu óc với hai thứ mà hiếm người
có được: (i) tỷ phú của Mỹ và đứng hàng đầu thế giới; và (ii) ông ta là
Tổng thống của một siêu cường đứng đầu toàn cầu về hầu hết mọi mặt. Ít
nhất, ông ta đang hành động cho không chỉ nước Mỹ, mà ông ta đang làm
những việc với phạm vi và trách nhiệm lớn hơn nhiều vì đó là hệ thống
quyền lực cân bằng và khoa học nhất trên thế giới hiện nay.
Cũng cần
phải thấy một điều sau đây: các nhà kinh tế thì thường tin vào những
phán đoán của họ là đúng, nhưng họ cũng rất thầm lặng bỏ qua kết quả của
nó và lại cần một sự đổ lỗi cho những thứ xảy ra mà nằm ngoài các dự
liệu của họ - họ chỉ chắc được rằng, người ta hành động không theo những
gì mà họ dự đoán - thế nên người ta gọi là bệnh của những nhà khoa học
trong tháp ngà là vậy.
Để kết
thúc bài viết, thử đặt câu hỏi ngắn gọn và giản đơn: nếu ông ta tồi tệ
như thế, và với nhiều kẻ thù ghét sẵn sàng băm vằm ông ta như thế mọi
lúc, và với một hệ thống luật khắt khe và chặt chẽ đến như thế, ông ta
làm sao vẫn có thể không bị bêu đầu và đóng đinh lên trên chiếc giá gỗ,
ít nhất về một cuộc phế bỏ do không đủ tiêu chuẩn “về vấn đề đạo đức của
Tổng thống”? Có thể ông ta chưa tốt, nhưng thế giới lại quá nhiều kẻ
khiến cho mọi thứ trở nên tệ hơn.
Thế giới này đang rất cần một cái gì đó để đổ lỗi, và Trump là đích ngắm duy nhất của cái thứ quỷ quái và chết tiệt này.
NHỮNG MẶT KHÁC CỦA DONALD TRUMP
Liz
Crokin là một nhà báo chuyên nghiệp có hơn một thập kỷ phỏng vấn và viết
bài về Donald Trump. Những tiết lộ mới nhất của bà về Tổng thống Hoa Kỳ
“đã khiến không ít người phải thốt lên rằng: “Thật không thể tưởng
tượng được!”
Dưới đây là chia sẻ của Crokin về ông Trump:
Là một
nhà báo viết mục giải trí, tôi đã có cơ hội viết về Trump trong hơn một
thập kỷ, và trong tất cả các năm của tôi viết về ông, tôi chưa từng nghe
bất cứ điều gì tiêu cực về người đàn ông này cho đến khi ông tuyên bố
ông sẽ tranh cử tổng thống.
Hãy nhớ
rằng tôi đã được trả rất nhiều tiền để đào bới những điều không tốt đẹp
của những người nổi tiếng như Trump để sinh sống. Vì thế, một câu chuyện
tai tiếng về ông tỷ phú nổi tiếng có khả năng bán được cho rất nhiều
báo và sẽ là một niềm hãnh diện to lớn cho tôi.
Tuy
nhiên, tôi phát hiện ra rằng ông là một người không uống rượu, không
dùng ma túy, ông ấy là một doanh nhân chăm chỉ và hoàn toàn dành tâm trí
cho vợ và các con yêu quý của mình. Trên hết, ông là một trong những
nhân vật nổi tiếng hào phóng nhất thế giới với một trái tim chứa nhiều
vàng hơn cả căn nhà giá 100.000.000 đô-la ở New York của ông.
Năm 2004
là năm phát sóng tập đầu tiên của “The Apprentice” (Người tập sự) và lúc
đó tôi đang làm việc với tư cách ký giả viết chuyên mục giải trí cho
“Red Eye Edition of the Chicago Tribune” và ký giả tự do cho tờ “Us
Weekly”. Tôi có cảm giác đinh ninh rằng người tham gia thi đấu của
Chicago là Bill Rancic, sẽ giành chiến thắng trong chương trình truyền
hình thực tế này. Vì vậy, tôi đã liên lạc với anh ta và muốn viết toàn
tập mùa thứ nhất của The Apprentice. Tôi đã xoay sở để được mời đến New
York vào đêm chung kết của chương trình và phần hậu tiệc. Đây là nơi đầu
tiên tôi gặp Trump và đã hỏi ông một số câu hỏi.
Năm đó,
Rancic đã giành chiến thắng “The Apprentice”. Tôi đã tham dự liên tiếp
các buổi chung kết của “The Apprentice” vào hai năm sau đó. Giữa những
cuộc chung kết và những chuyến viếng thăm thường xuyên của ông Trump
cùng gia đình tới Chicago để lo việc xây cất khu Trump International
Hotel & Tower, tôi đã có cơ hội gặp gỡ hầu hết các thành viên trong
gia đình ông.
Tôi đã
không biết gì ngoài những kinh nghiệm tích cực về họ. Bởi vì giới truyền
thông đã thiếu sót thê thảm trong việc tường trình về ông Trump, tôi đã
quyết định gom chung lại một số trong những hành vi thiện mỹ ông đã dấn
thân thực hiện trong hơn ba thập kỷ mà xem ra không ai chú ý hoặc chúng
đã rơi vào những cái tai nghe mà không thấy.
Năm 1986,
ông Trump đã ngăn cản việc tịch thu nhà và trang trại của gia đình nông
dân Annabell Hill sau khi chồng bà đã tự tử. Ông Trump đích thân gọi
điện đến cơ quan đấu giá để ngăn chặn việc bán nhà của bà và đã cấp tiền
góa bụa cho bà. Ông quyết định hành động sau khi đọc được những lời cầu
xin giúp đỡ của bà Hill trên các bản tin.
Năm 1988,
một máy bay thương mại từ chối chở bé Andrew Ten 3 tuổi, con trai của
một giáo sĩ giáo phái Do Thái Chính Thống đang mắc một căn bệnh hiếm,
cần đi chữa bệnh ở một tiểu bang xa vì em cần phải mang theo mình một hệ
thống máy hỗ trợ sự sống phức tạp. Cha mẹ của em đau buồn và tuyệt vọng
đã liên lạc với Donald Trump để được giúp đỡ và ông đã không ngần ngại
gửi máy bay riêng của mình để đưa em bé từ Los Angeles đến New York để
em có thể có được điều trị.
Năm 1991,
200 lính thủy quân phục vụ trong Chiến dịch Bão Sa Mạc đang chờ tại
Trại Lejeune ở Bắc Carolina để lên máy bay trở về với gia đình họ. Tuy
nhiên, họ được thông báo chuyến bay không thể đến và sẽ bị hoãn mấy ngày
vì bị sai lầm lịch trình cho nên họ không thể trở về đúng hẹn với gia
đình. Khi biết được tin này, ông Trump đã gửi máy bay của mình để đưa họ
về bằng hai chuyến đi từ Bắc Carolina đến Miami để họ có thể trở về
đoàn tụ với những người thân yêu của họ.
Năm 1995,
một người lái xe dừng lại để giúp ông Trump vì chiếc limo của ông bị
xẹp lốp. Trump hỏi người Samaritan (người làm việc tốt) là ông phải trả
công cho anh như thế nào. Tất cả những gì anh này muốn chỉ là một bó hoa
cho vợ anh. Một vài tuần sau đó Trump gửi tặng anh một bó hoa với thiệp
ghi hàng chữ: “Chúng tôi đã trả xong hết tiền nợ thế chấp nhà của bạn”.
Năm 1996,
ông Trump đã đệ đơn kiện thành phố Palm Beach, Florida để cáo buộc
chính quyền thị trấn đã kỳ thị câu lạc bộ Mar-a-Lago thuộc khu vui chơi
của ông bởi vì câu lạc bộ này cho phép người Do Thái và người da đen vào
chơi. Ông Abraham Foxman, giám đốc của Hiệp Hội Chống Bôi nhọ
(Anti-Defamation League) vào thời buổi đó, nói rằng ông Trump “đã đem
ánh sáng đến vùng Palm Beach – không phải chiếu ánh sáng lên vẻ đẹp long
lanh của nó, mà là lên khuôn mặt kỳ thị và bần thỉu của nó”. Foxman
cũng ghi thêm rằng sự tấn công của Trump lên nạn kỳ thị đã có tác dụng
tràn xuống bởi vì các câu lạc bộ khác đã noi gương ông bắt đầu nhận
người Do Thái và người da đen.
Năm 2000,
Maury Povich, người dẫn chương trình đã kể câu chuyện của bé gái tên là
Megan đang chiến đấu với bệnh giòn xương trong chương trình của ông và
đúng lúc ấy Trump đã xem được. Trump nói rằng câu chuyện và thái độ tích
cực của cô bé đã chạm vào trái tim của mình. Vì vậy, ông đã liên lạc
với Maury và tặng cô bé cùng gia đình cô một chi phiếu rất hào phóng.
Năm 2008,
sau khi những người trong gia đình diễn viên Jennifer Hudson bị sát hại
thê thảm tại Chicago, ông Trump đã đưa cô diễn viên từng đoạt giải
Oscar và gia đình của cô đến ở tại khách sạn Windy City của ông miễn
phí. Ngoài ra, Trump còn cho an ninh gia tăng biện pháp bảo vệ để đảm
bảo cô Hudson và các thành viên gia đình của cô được an toàn trong suốt
khoảng thời gian khó khăn đó.
Năm 2013,
người tài xế xe bus Darell Barton ở New York nhìn thấy một phụ nữ đứng
gần mép cầu đang nhìn xuống luồng tàu bè lưu thông phía dưới. Ông ta
dừng xe và chạy đến ôm cô lại và cứu cô, thuyết phục cô đừng nhảy xuống.
Khi ông Trump nghe được chuyện này, ông liền gửi đến ông tài xế anh
hùng này một tấm chi phiếu chỉ vì ông tin rằng hành vi cứu người của ông
này đáng được tặng thưởng.
Năm 2014,
Trump đã cho Trung Sĩ Andrew Tahmooressi 25.000 USD sau khi ông này đã
trải qua bảy tháng trong một nhà tù ở Mexico vì đã vô tình vượt qua biên
giới Mỹ-Mexico. Ông Trump đã mở hầu bao để giúp người lính này trở lại
cuộc sống bình thường mặc dù Tổng thống đương nhiệm Barack Obama khi đó
đã không hề có hành động gì, thậm chí là một cuộc điện thoại.
Năm 2016,
Melissa Consin Young đã tham dự một buổi tụ họp ủng hộ Trump và cô rơi
nước mắt cám ơn ông Trump đã thay đổi cuộc sống của cô. Cô cho biết cô
đã từng đứng với Trump trên sân khấu để tự hào nhận vương miện Hoa Hậu
của tiểu bang Wisconsin Hoa Kỳ vào năm 2005. Tuy nhiên, nhiều năm sau,
cô phải vật lộn với chứng bệnh nan y và trong những ngày đen tối nhất
của cô, cô cho biết cô đã nhận được một lá thư viết tay từ Trump nói
rằng “cô là người phụ nữ dũng cảm nhất mà tôi biết”. Cô cho biết những
cơ hội làm ăn mà cô nhận được từ Trump và tổ chức của ông cuối cùng đã
cung cấp đầy đủ vốn cho con trai của mình học xong trường cao đẳng.
Lynne
Patton, một phụ nữ da đen nhân viên điều hành cho Tổ chức Trump, đã đưa
ra một bản khai vào năm 2016 để bênh vực cho ông chủ của mình và chống
lại những cáo buộc rằng ông Trump là người kỳ thị chủng tộc và là một kẻ
độc hành độc đoán. Bà vừa khóc vừa tiết lộ, bà đã vật lộn khó khăn thế
nào với việc lạm dụng thuốc và nghiện ma túy trong nhiều năm. Thay vì đá
bà vào lề đường, bà cho biết Tập đoàn Trump và toàn bộ gia đình của ông
đã thành tâm đứng cạnh bà suốt “thời gian vô cùng khó khăn đó”.
Lòng tốt
của Trump không có giới hạn và sự rộng lượng của ông đã, và vẫn tiếp tục
chạm tới cuộc sống của người dân thuộc mọi giới tính, chủng tộc và tôn
giáo. Khi thấy ai thiếu thốn thì ông muốn giúp đỡ. Hai thập kỷ trước,
Oprah hỏi Trump trong một cuộc phỏng vấn truyền hình xem ông có muốn
tranh cử tổng thống không. Ông nói: “Nếu tình hình trở nên quá tệ, tôi
sẽ không bao giờ muốn hoàn toàn bỏ ý định ứng cử đó, bởi vì tôi thực sự
đã quá chán khi nhìn thấy những gì đang xảy ra với đất nước này”. Ngày
đó đã đến.
Trump thấy rằng nước Mỹ đang cần thay đổi và ông muốn giúp đỡ.
Luân Lê
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire