lundi 7 octobre 2019

Một Thoáng Nhớ Nguyên Sa

http://nhac-viet.com/wp-content/uploads/2016/03/NguyenSa-275x300.jpg


  - Nguyên Sa Một Thoáng Nhớ
-  Thơ Nguyên Sa
-  Tình Thơ Nguyên Sa





Nguyên Sa Một Thoáng Nhớ (P1) 
Bích Huyền trình bày 
*
*   *
Nguyên Sa Một Thoáng Nhớ (P2) 
Bích Huyền trình bày 
*
*   *
 

 

 
*
*     *
https://dotchuoinon.files.wordpress.com/2016/03/nguyensa_c491b.jpg?w=672&h=372&crop=1
Áo Lụa Hà Đông - Elvis Phương -Ngô Thụy Miên

 
Áo Lụa Hà đông

Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông 
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng 
thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng 

anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn 
mà mua thu dài lắm ở chung quanh 
linh hồn anh vội vã vẽ chân dung 
bay vội vã vào trong hồn mở cửa 

gặp một bữa, anh đã mừng một bữa 
gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn 
thơ học trò anh chất lại thành non 
và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu 

em không nói đã nghe từng gia điệu 
em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh 
anh trông lên bằng đôi mắt chung tình 
với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt 

em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết 
trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu 
nhưng sao đi mà không bảo gì nhau 
để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại 

để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại 
giận thơ anh đã nói chẳng nên lời 
em đi rồi, sám hối chạy trên môi 
những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng 

em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn 
giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông 
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng 
giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng
*
*     *


Tuổi Mười Ba - Ngô Thụy Miên - Thái Thanh (Trước 1975)

 
Tuổi Mười Ba
Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng 
Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay 
Trời nắng ngạt ngào tôi ở lại đây 
Như một buổi hiên nhà nàng dịu sáng 
Trời hôm ấy mười lăm hay mười tám 
Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba. 


Tôi phải van lơn: ngoan nhé đừng ngờ 
Tôi phải dỗ như là tôi đã lớn 
Phải thẹn thò như sắp cưới hay vùa sêu 
Phải nói vơ vào, rất vội: người yêu 
Nếu ai có hỏi thầm: ai thế? 
Tôi nói lâu rồi nhưng ngập ngừng khe khẻ 
Để giận hờn chim bướm trả dùm tôi 
Nhưng rồi lòng an ủi nắng chưa phai 
Tình chưa cũ vì tình chưa mới... 


Má vẫn đỏ một màu con gái 
Với những lời hiền dịu nhưng chua ngoa 
Lòng vẫn ngỡ ngàng tóc ướp bằng thơ 
Sao hương sắc lên mắt mình tình tứ 

Và đôi mắt nhìn tôi ngập ngừng chim sẻ 
Đôi mắt nhìn trời nhè nhẹ mây nghiêng 
Tôi biết nói gì cả trăm phút đều thiêng 
Hay muốn nói nhưng lòng mình ngường ngượng 

Chân dịu bước và mắt nhìn vương vướng 
Nàng đến gần tôi chỉ dám quay đi, 
Cả những giờ bên lớp học trường thi 
Tà áo khuất, thì thầm: "chưa phải lúc..." 

Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc 
Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường. 
Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương 
Tôi thay mực cho vừa màu áo tím. 

Chả có gì sao lòng mình cũng thẹn 
Đến ngượng ngùng bỡ ngỡ: hay là ai...? 
Trăm bức thư lót giấy kẻ dòng đôi 
Mà nét chữ run run dù rất nhẹ 

Tôi đã viết hay chỉ thầm âu yếm kể 
Tôi đã nhìn hay lặng lẽ say sưa 
Và lo sợ khi lòng mừng quá đỗị 
Rồi trách móc trời không gần cho tay với 
Và cả nàng, hư quá! sao mà kiêu... 
Nên đến trăm lần: "nhất định mình chưa yêu..." 
Hôm nay nữa... nhưng lòng mình... sao lạ quá...

*
*     *

CẦN THIẾT (Hoàng Thanh Tâm) - Mai Hương


Cần thiết
Không có anh lấy ai đưa em đi học về ? 
Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học? 
Ai lau mắt cho em ngồi khóc? 
Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa ? 

Những lúc em cười trong đêm khuya, 
Lấy ai nhìn những đường răng em trắng? 
Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh 
Lúc sương mù ai thở để sương tan 

Ai cầm tay cho đỏ má hồng em 
Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc ... 

Không có anh nhỡ một mai em khóc 
Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi 
Tóc sẽ dài thêm mớ tóc buồn thơ 
Không có anh thì ai ve vuốt? 

Không có anh lấy ai cười trong mắt 
Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong 
Ai cầm tay mà dắt mùa xuân 
Nghe đường máu run từng cành lộc biếc? 

Không có anh nhỡ ngày mai em chết 
Thượng đế hỏi anh sao tóc em buồn 
Sao tay gầy sao đôi mắt héo hon 
Anh sẽ phải cúi đầu đi vào địa ngục ...
*
*     *
THÁNG SÁU TRỜI MƯA Hoàng Thanh Tâm Ngọc Lan 

THÁNG SÁU TRỜI MƯA

Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt
Trời không mưa anh cứ lạy trời mưa
Anh lạy trời mưa phong toả đường về 
Và đêm õi xin cứ dài vô tận 

Ðôi mắt em anh xin đừng lo ngại 
Mười ngón tay đừng tà áo mân mê 
Ðừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya 
Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng... 

Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến 
Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa 
Hãy gởi cho nhau từng hơi thở muà thu 
Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ 

Và hãy nói năng những lời vô nghĩa 
Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai 
Hãy để môi rót rượu vào môi 
Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn 

Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt 
Ðêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan 
Hãy biến cuộc đời bằng những tối tân hôn 
Nếu em sợ thời gian dài vô tận 

Tháng sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống 
Trời không mưa em có lạy trời mưa ? 
Anh vẫn xin mưa phong toả đường về 
Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm 

Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng 
Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân 
Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân 
Vì anh gọi tên em là nhan sắc 

Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc 
Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi 
Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai 
Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu

*
*     *

Thư cho bạn

Bây giờ mày ở trong tù
Đêm nằm muỗi cắn nhớ nhà không em
Chúng nó nói chuyện văn chương
Tao nghe nóng mặt cởi quần nhìn sông
Sài Gòn trông vẫn mịt mùng
Làm thơ tao thấy trong lòng xót xa
Sài Gòn chưa hết mùa mưa
Ở nhà tao vẫn nhớ nhà mỗi đêm
Không nói tao sợ mày phiền
Nói ra, với rượu, tao buồn gấp hai
Em mày đi lấy chồng rồi
Gặp tao ngoài phố ngậm ngùi nhìn nhau
Tao nhìn tao thấy mày đau
Nó nhìn nó thấy trong tao có mày
Mẹ già phơ phất lá bay
Những ngày về phép thay mày tao thăm
Tao đi lính được bốn năm
Mày nghe chuyện lính tưởng rằng tao gân
Tưởng tao trấn thủ lưu đồn
Một tay cờ kiếm anh hùng chí cao
Bốn năm Đỗ Phủ nằm khoèo
Rượu say thơ cũng mệt nhoài tứ chi
Mười phương vẫn một bọn hề
Những thằng bưng điếu vác cờ chạy quanh
Tao nhìn chẳng thiết nói năng
Miệng cười nước mắt lưng tròng gió đưa
Mày nghe lũ hạc tới chưa
Tao đi sao đã tà tà cánh bay
Trong tù mày có thấy mây
Thấy tao đứng đó những ngày gió đông
Sao tao thấy có thấy không
Thấy tao trùng điệp bão bùng biển khơi
Nhìn tao tao thấy rồi đời
Nhìn mày tao cất tiếng cười như điên
Một đời, đành vậy, nghe con
Ngựa hay mày khổ thôi đừng nói chi
Vợ chê xương thịt tao già
Tù ra nếu thấy tao đi mất rồi
Uống xong ngửa mặt lên trời
Hai vai ngất ngưởng là mày có tao
*
*     *
 

 MAI TÔI ĐI (Anh Bằng, thơ Nguyên Sa) - Nguyên Khang, Diễm Liên

 Paris
Mai tôi ra đi chắc trời mưa
Tôi chắc trời mưa mau
Mưa thì mưa chắc tôi không bước vội
Nhưng chậm thế nào cũng phải xa nhau…
Mai tôi đi chắc Paris sẽ buồn
Paris sẽ nhìn theo
Nhưng nhìn thì nhìn đời trăm nghìn góc phố
Con đường dài thẳng mãi có bao nhiêu
Mai tôi đi dù hôm nay đang vào thu
Giòng sông Seine đang mặc áo sương mù
Đang nhìn tôi mà khoe nước biếc
Khoe lá vàng lộng lẫy lối đi xưa
Dù hôm nay giữa một ngày tháng bảy
Chiếc tháp ngà đang ướt rũ mưa ngâu
Sông Seine về chân đang bước xô nhau
Sẽ vịn ai cho đều giòng nước chảy
Dù mai kia
trong một đêm quá khuya hay một ngày sớm dậy
trên một con đò, bên một góc phố, dưới một luỹ tre
tôi sẽ ngồi kể chuyện nắng chuyện mưa
và có lẽ tôi sẽ kể chuyện Paris
để khói thuốc xám trên môi dăm người bạn
và trên môi tôi
điếu thuốc sẽ run trên những đường cong lận đận
điếu thuốc sẽ run như chân người vũ nữ vừa quen
đôi chân người mà tôi không dám nhớ cũng không dám quên
còn quay đảo giữa điệu nhạc mềm như khói thuốc…
Tôi sẽ hỏi trong những chiều giá buốt
những chiều mưa mây xám nặng trên vai
người con gái mắt xanh màu da trời
trên áng mi dài có quanh co tuyết phủ?
Rồi cả người
cả Paris nhìn tôi qua một nụ cười nhắn nhủ
nụ cười mềm như ánh nắng của cuộc chia ly
của một buổi sáng mai khi những người phu đổ rác bắt đầu đi
những thùng rác bắt đầu cọ vào nhau
với những tiếng kêu của một loài sắt lạnh
như những tiếng kêu của những chiếc đinh khô, những mình búa rắn
của những đôi mắt nhìn theo
và tôi cũng nhìn theo
không biết người ta vừa khâm liêm mình hay khâm liệm một người yêu
Dù người yêu không phải là người con gái có mớ tóc vàng
Nhưng cũng sợ phải viết những lá thư xanh về xứ Đũa son
nên tôi không dám hỏi:
tại sao mắt em buồn
tại sao má em đỏ
tại sao môi em ngoan
vì những ngón tay tô đỏ màu đũa son
đang muốn gắp cả đời người hạnh phúc
Và cả tôi cũng vẫn nghẹn ngào trong mỗi lần nói thật
mỗi lần nghe Paris hỏi tôi:
tại sao anh về
tại sao anh không ở?…
Nhưng dòng máu không thể chảy ngoài huyết quản
dù tôi yêu Paris hơn một người bạn yêu một người bạn
hơn một người yêu yêu một người yêu
Dù đêm nay tôi vẫn làm thơ
dặn những người con gái nhỏ đi về
trên hè phố Saint Michel
gò má đỏ phồng bánh graffen
để những hạt đường rơi trên má
lau vội làm gì cho có duyên
Dù đêm nay những người yêu nhỏ vẫn đi về
vẫn đôi mắt nhìn lơi lả hở khuy
cặp môi nghiêng trong một cánh tay ghì
mỗi chuyến métro qua vồi vội
giòng Seine cười ngoảnh mặt quay đi
Dù đêm nay tháp Eiffel
Vẫn kiễng mình trong sương khuya
nhìn bốn phía chân trời
Và đôi mắt tôi
Vẫn tìm đến trong một giờ hò hẹn
Và từ mai trên những lá thư xanh
tôi không được bắt dầu
bằng một chữ P hoa
như tên một người con gái…
*
*   *

Thơ Nguyên Sa 
Bích Huyền trình bày 
*
*   *
Tình Thơ Nguyên Sa 
Thy Nga trình bày

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire