hồn ai đó quay về đường xưa cũ
tên Sài gòn ....ôi ! mảnh đất quê hương
em xé toạt một khung trời hội cũ
ta ngẩn ngơ _ xa lạ những tên đường
SÀI GÒN ƠI! SAO TRĂM NHỚ NGÀN THƯƠNG
em giấu lại Sài gòn trong ngực ấm
mùa tháng tư anh sa bước phong trần
hồn nức nở trong đêm trường uất hận
máu ngực trào loang lỗ thú đau thương
hồn ai đó quay về đường xưa cũ
tên Sài gòn ....ôi ! mảnh đất quê hương
em xé toạt một khung trời hội cũ
ta ngẩn ngơ _ xa lạ những tên đường
công viên ấy _ lối không còn sỏi nhỏ
bầu ngực em giờ hoang phế miếu đền
ta sờ soạng _ đâu Sài gòn hoa lệ
bóng hoang đường _ trăng lệ nhỏ vào gương
em nhỏ ơi! _ Sài gòn tôi chín mọng
gót hài em e ấp buổi tan trường
ta tóc trắng vì nghìn đêm mơ mộng
em Sài gòn sao quá đỗi thân thương...
ta viễn xứ _ đêm nằm ru vách đá
vẽ hình em trên ngọn nến u buồn
thương bờ ngực có Sài gòn trong đó
đến bao giờ _ chạm trăm nhớ ngàn thương...
LanPhi
em giấu lại Sài gòn trong ngực ấm
mùa tháng tư anh sa bước phong trần
hồn nức nở trong đêm trường uất hận
máu ngực trào loang lỗ thú đau thương
hồn ai đó quay về đường xưa cũ
tên Sài gòn ....ôi ! mảnh đất quê hương
em xé toạt một khung trời hội cũ
ta ngẩn ngơ _ xa lạ những tên đường
công viên ấy _ lối không còn sỏi nhỏ
bầu ngực em giờ hoang phế miếu đền
ta sờ soạng _ đâu Sài gòn hoa lệ
bóng hoang đường _ trăng lệ nhỏ vào gương
em nhỏ ơi! _ Sài gòn tôi chín mọng
gót hài em e ấp buổi tan trường
ta tóc trắng vì nghìn đêm mơ mộng
em Sài gòn sao quá đỗi thân thương...
ta viễn xứ _ đêm nằm ru vách đá
vẽ hình em trên ngọn nến u buồn
thương bờ ngực có Sài gòn trong đó
đến bao giờ _ chạm trăm nhớ ngàn thương...
LanPhi
*
* *
* *
Nữ sinh trường nữ Gia Long xưa!
BÀI GIẢNG NGÀY XƯA...
Thơ Linh Nguyen
Cổng trường mình vẫn mở mà em
Sao em không về thăm trường một bữa
Cây phượng buồn khẳng khiu đứng đó
Mỗi khi hè về chẳng muốn trổ hoa...
Cổng trường mình vẫn mở mà em
Không biết là đợi em hay đợi người nào đó
Bạn bè của em giờ đâu còn ai nữa
Em về trường có lẽ buồn thêm
Cổng trường mình vẫn mở mà em
Cánh cửa lớp ngày xưa tuy quen mà lạ
Chiếc bàn ngày xưa hôm nay đổi chủ
Em quay về sẽ hụt hẫng mà thôi..
Con đường xưa em đi giờ người khác đi rồi
Em về trường sẽ xốn xang dòng lệ
Bài giảng ngày xưa là của năm tháng ấy
Lúc em còn thơ dại với thanh xuân
Thầy cô hôm nay đã đổi thay dần
Chỉ có vài người muôn năm vẫn cũ..
Em không về có một người ngồi nhớ
Có một người lặng lẽ với thời gian
Thơ Linh Nguyen
Cổng trường mình vẫn mở mà em
Sao em không về thăm trường một bữa
Cây phượng buồn khẳng khiu đứng đó
Mỗi khi hè về chẳng muốn trổ hoa...
Cổng trường mình vẫn mở mà em
Không biết là đợi em hay đợi người nào đó
Bạn bè của em giờ đâu còn ai nữa
Em về trường có lẽ buồn thêm
Cổng trường mình vẫn mở mà em
Cánh cửa lớp ngày xưa tuy quen mà lạ
Chiếc bàn ngày xưa hôm nay đổi chủ
Em quay về sẽ hụt hẫng mà thôi..
Con đường xưa em đi giờ người khác đi rồi
Em về trường sẽ xốn xang dòng lệ
Bài giảng ngày xưa là của năm tháng ấy
Lúc em còn thơ dại với thanh xuân
Thầy cô hôm nay đã đổi thay dần
Chỉ có vài người muôn năm vẫn cũ..
Em không về có một người ngồi nhớ
Có một người lặng lẽ với thời gian
*
* *
* *
Người Em Văn Khoa
Nhạc: Châu Kỳ-Vũ Khanh trình bày
NGƯỜI EM VĂN KHOA
Hoài Hương Tử
Mỗi lần qua Văn Khoa
Bỗng dưng đôi mắt nhòa
Niềm đau theo lệ nhớ
Nay còn ta với ta
Mỗi lần qua Văn Khoa
Bỗng dưng ta thấy già
Em còn ôm sách vở
Hay âm thầm xót xa
Tan trường chờ em ra
Ngắm em trong nắng tà
Bàn chân son nhẹ bước
Tâm hồn anh thiết tha
Hỡi người em Văn Khoa
Dáng em chưa xóa mờ
Nghe chừng như sống lại
Trong chuỗi ngày đã qua
Ngày xưa trường Văn Khoa
Lá me xưa chưa già
Non màu xanh biên biếc
Như tuổi hồng gấm hoa
Hôm nay về Văn Khoa
Lá me xưa đã già
Em xa trường năm đó
Từ buổi chiến chinh qua
Nay ngồi nhìn Văn Khoa
Nhìn lá và nhìn hoa
Lá hoa giờ rã cành
Theo cuộc tình bay qua
Anh vào trường Văn Khoa
Giũ hết bụi đường xa
Giang hồ nay bạc áo
Còn đây suối lệ nhòa.
*
* *
* *
Sài Gòn Ra Đường Thơ Duyên Anh - Nhạc Vũ Trung Hiền - Tiếng hát Bạch Yến
Sài gòn ra đường không áo dài
Em sợ đang mùa gió chướng bay
Gió bay cuốn hút mùi hương cũ
Chỉ để riêng mình ta ngất ngây
Sài gòn ra đường không phấn son
Em sợ rừng sâu gỗ giận hờn
Chinh phu gió cát nghìn phương lạnh
Chinh phụ nào ham chuyện lược gương
Sài gòn ra đường không thích cười
Em sợ đèo cao lệ đá rơi
Nên đã mùa đông về tạm trú
Đã về sương tuyết phủ niềm vui
Sài gòn ra đường không líu lo
Em sợ âm vang động cõi hờ
Hãy nghe hơi thở còn xao xuyến
Trong đáy hồn nhau gọi ước mơ
Sài gòn ra đường không giống ai
Tóc mây lớp lớp khói u hoài
Mắt chim khuyên đã diều hâu hết
Cúi xuống nhìn lên vẫn ngậm ngùi.
Duyên Anh
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire