Ra Biển Gọi Thầm
Thân tặng nhà văn Trần Hoài Thư, viết theo tên một tác phẩm của anh.
Ta ra biển gọi thầm tên đất nước
Gọi quãng đời chìm khuất giữa cơn mê
Đồng đội ta ơi, ai còn ai mất
Bao người đi và bao kẻ không về
Hai mươi năm buộc xa rời áo trận
Ta hóa thân làm một gã học trò
Sách vở áo cơm sáng chiều lận đận
Trên lưng đời phỏng nặng vết âu lo
Mưa xứ lạ nhiều đêm không ngủ được
Nhớ anh em, bè bạn đến vô cùng
Những nhánh sông trôi miệt mài xuôi ngược
Biết bao giờ mới được chảy về chung
Ta nhớ lắm những con đường lầy lội
Những chiều hành quân vượt suối băng rừng
Giờ ra trận cười say trên xác giặc
Đêm âm thầm ôm mặt khóc quê hương
Những ký ức không bao giờ trở lại
Như bao chuyện tình dài ngắn đã phôi pha
Những ô cửa của một thời thơ dại
Mây phương nào từ ngàn dặm chia xa
Ta ra biển nhìn mặt trời đỏ cháy
Đỏ cháy lòng ta một nỗi chờ mong
Thèm một tối cùng anh em bè bạn
Uống cho say rồi chết giữa Sài Gòn.
Trần Trung Ðạo
RA BIỂN GỌI THẦM!
* *
Một người thanh niên xưa lúc đi khi về thấy mình già
Dẫu sao lòng anh vẫn đầy bao nỗi vui
Đóa xương rồng sắc tươi hồng trong bó gai.
Ơi gió mát trời xanh ơi.
Sông sâu chôn những hồn ai
Cây cao đã héo bao nhiêu nụ đời
Chàng ngồi bên sông xưa lắng nghe âm thầm trong nước cuốn
Mặt trời che khăn đưa máu ai sáng ngời cuối trời buồn
Tháo đôi giầy gỡ khuy cài nghe tóc bay
Máu trong người bỗng như ngừng trong phút giây.
Thôi đã hết ngày không may
Duyên chia ai thấy lại ai
Hương thiêng xin thắp cho ai xa rồi.
Này đường, xa xưa tôi đi lá rơi, trên cành chim nhớ mãi
Và người đưa tôi đi đã xa nhưng còn khóc mùi hoài
Đến bây giờ cây đã già chim đã xa
Núi non buồn cũng khô dần sương thiết tha.
Trên đá cũ còn xanh ghi, ý như những lúc nằm mê.
Quê hương có những ai đi không về
Từ người xưa ra đi khóm cây bao lần thay lá nhớ
Giòng đời trôi quanh co có khi xui người lỗi hẹn hò
Gió Xuân nồng đã bao lần khua thức ai
Nhớ thương người chốn chân trời xa khuất mây
Đêm thánh thót giọt mưa rơi trăng soi trên vách tả tơi
Cơn mơ thôi cũng tan trong ngậm ngùi
Kìa chùa xưa chuông lan nhắc nhân gian đừng ai oán nữa
Dù đời ai chia tan hãy quên vui cùng những ngày còn
Qua một ngày chiến tranh nầy như tái sinh
Dẫu trên người vẫn in hằn đôi vết thương
Nhưng nước mắt làm quên ngay mai ta sẽ cố cùng trâu ngoan
Gieo bông xóa hết dấu bom chưa mòn.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire