Sau ngày kỷ niệm tang thương 11/9 – ngày
mà mỗi năm dân Hoa Kỳ, người rơi nước mắt, kẻ ngậm đắng khóc thầm, và đây lại là
ngày mà bà dân biểu đảng Dân Chủ, Omar đang vẫn còn tại vị dù đã có lần nói rằng
“có ai đó đã làm gì đó” (somebody did
something), cuối cùng thì ngay hôm sau, 12/9/2019, đảng Dân chủ ở Hạ viện đã tiến
thêm một bước, ghi công vào lịch sử tệ hại nghìn năm: bắt đầu hành trình luận tội
- truất phế Tổng thống Trump.Bình dân, từ nông trại, đến thị thành, từ
Hoa Kỳ đến khắp nơi trên thế giới hãy đố, hãy cá độ xem có ai biết ông Trump có
tội gì? Chưa biết thì cũng nên lật từng trang Hiến pháp Hoa Kỳ ra xem, ông có
bôi lem chỗ nào không? Ông có giẫm đạp lên góc cạnh nào không, cho dù là sơ ý
hay vô tình?
Đã giúp thì giúp cho trót, nếu có thì, trăm
lạy, ngàn lạy ngài Mueller sửa lại giùm bản báo cáo giúp cho đảng Dân chủ bớt mệt
nhọc, khổ công lần mò: hãy kết luận đại rằng
ông Trump có tội Thông đồng bán nước cho thằng Nga, nặng hơn cả 33,000 email,
hoặc nặng hơn dính líu trong vụ bán uranium với Nga, hoặc nhận tiền tứ phía, hoặc
kết luận luôn một thể rằng hồ sơ dơ bẩn - không bằng, không chứng (Steele’s
dossier) để bôi trét ông Trump, mà Dân chủ và ban vận động của bà Clinton chi
tiền cho người nước ngoài làm, vẫn có giá trị vì đã tốn quá nhiều tiền. Hoặc sửa
lại báo cáo sao cho ông Trump có tội nặng hơn bà Clinton liên quan đến cách sử
dụng email có tài liệu bí mật quốc gia trong cuộc điều tra của giám đốc Comey đến
nay còn tiếng tăm vang dội ... Như thế có được không?!
Bản báo cáo của ngài trị giá trên dưới 35 triệu dollars - trị giá bằng mồ hôi của gần
hai tá luật sư và mấy tá nhân viên lớn nhỏ của Cục Điều Tra Liên Bang (CĐTLB) -
trị giá bằng cuộc đời của mấy người vô tình vào ban vận động cho ông Trump mà
tan gia bại sản - trị giá bằng công sức của truyền thông thổ tả (TTTT) đã mồm
loa mép giải suốt ngày đêm trong ba năm qua - trị giá bằng nhân cách tự hủy của
bao nhiêu con người có ăn học; trị giá bằng sự ngộ nhận, chia rẽ, xung đột,
phân hóa xã hội cơ hồ không còn chỗ để sửa, . . .
Sao lại không có gì được chứ? Bói phải ra ma, quét nhà phải ra rác, quét
khắp nơi mà không ra rác, cho nên bây giờ Dân chủ phải đi mò tìm, hoặc vì đã lỡ
tuyên bố hạ bệ ngay khi ông Trump vừa trúng cử, đã lỡ không công nhận kết quả bầu
cử, cho nên bây giờ khó dừng lại chăng?
Không còn cách nào khác, nay nếu chỉ dựa
vào quyền của đa số Hạ viện, liệu Dân chủ có hạ bệ được một tổng thống đã ghi
nhiều thành tích như TT Trump không? Chưa bao giờ thử thì hãy thử một lần, trước
hết chúng ta hãy nhìn tướng mạo mà đoán xem. Hãy để hình khuôn mặt của những
người đề xướng truất phế tổng thống khi ông vừa mới nhậm chức, như, dân biểu Al
Green và bà Maxine Waters cùng ông Jerry Nadler sát cạnh hình Tổng thống Trump.
Xong, chúng ta im lặng, bình tĩnh, lắng đọng, giũ sạch hết những tạp niệm, những
chấp trước và bắt đầu chiêm nghiệm; vận dụng trực giác của mình thử đoán xem kết
quả ông Trump có mệnh hệ gì chăng?! (copy hình trên internet)
Sau bầu cử giữa kỳ 2018, có 39 dân biểu
Cộng hòa không ra tái tranh cử và Dân chủ đã thắng thế, chiếm được đa số ở Hạ
viện, Jerry Nadler trở thành chủ tịch Ủy ban Tư pháp Hạ viện, và bây giờ là người
loay hoay chủ xướng, tìm ngõ ngách nào có thể luận tội để truất phế Tổng thống
Trump. Thực chất, không khó cho nhiều người bình dân Hoa Kỳ nhìn thấy, DC một
bước chuẩn bị cho chiến dịch trống kèn nhằm hạ phẩm giá TT Trump suốt mùa tranh
cử tới đây.
Trước đây, Bà Maxine Waters đòi truất phế
“45”, tức là Tổng thống Trump, không cần biết có tội hay không có tội, từ đầu
tháng Hai năm 2017 - tức là khi thổng thống vừa nhậm chức chưa đầy một tháng, lời
tục người ta nói ngồi ghế chưa nóng “đ.t”..
Bà cũng nổi tiếng đại diện cho Dân chủ,
phóng loa trước công chúng, kích động, kêu gọi cứ việc ăn hiếp những ai cùng
làm việc, hoặc ủng hộ vị Tổng thống Trump. Tiếng của bà oang oang như sau: “Chúng ta phải bảo đảm xuất hiện bất kỳ nơi
nào cần xuất hiện. Và nếu bạn thấy bất kỳ ai từ Nội các [Trump] trong nhà hàng,
trong cửa hàng bách hóa, tại trạm xăng, thì bạn ra mặt và tạo ra đám đông. Và bạn
đẩy lui bọn chúng. Và bạn nói với chúng rằng chúng không được hoan nghênh nữa, ở
bất cứ nơi đâu. Chúng ta phải khiến bọn trẻ theo cha mẹ chúng." Bà ta
xúi giục người ta đương đầu, hung hăng đe dọa, quấy rối "đẩy lùi bọn họ."
Và còn quá nhiều sự kiện khác, phía Dân
chủ đã nói, đã làm, xúc phạm nặng nề đến những người dân đàng hoàng, tuân thủ
luật pháp, hãnh diện là công dân có trách nhiệm, đã bầu người đại diện mà mình
tin cẩn, trong khi họ chỉ có tội là không chịu bỏ phiếu cho bà Clinton. Chẳng hạn,
bà Clinton - người mà đến nay nhiều kẻ còn tôn sùng, cũng là người mang cả lô scandal
- nếu không nhờ một thời ăn hại của cơ
quan công quyền thì sém chút nữa đã vào nhà nghỉ, ‘được người trông coi’ rồi –
bà đã chửi cử tri không bầu cho mình là một nửa rổ đồ “tồi bại đáng thương và hết thuốc chữa” (a half basket of deplorable
and irredeemable); và đám truyền thông thổ tả thì gọi cử tri bầu cho ông Trump
là dân ruộng rẫy, một là bệnh tâm thần, hai là quá ngu dốt và kỳ thị…. Còn ngàn
lẻ một chuyện không sao kể hết ở đây. Bình dân hãy chịu khó ghi chép, để mai
sau kể lại cho con cháu về một thời đáng sống để nhìn thế sự.
Mãi đến nay, DC cứ kêu lên rằng ông
Trump là người chia rẽ. Bình dân Hoa Kỳ có lẽ không thể nhịn lâu hơn, nên chắc
họ phải hỏi:
Căn cứ vào những sự kiện điển hình trên
đây, ai là người chia rẽ? Bên nào là nơi
khởi nguồn chia rẽ bắt đầu từ thời Obama cho đến sau khi bị thua cuộc bầu cử?
- trong khi ông Trump cứ theo lẽ phải mà làm, chỗ nào bất công, bất an cho dân,
cho xã hội, cho nước thì sửa trị, từ ngoài vào trong, bất cứ ở đâu, và do ai làm
- như từ thuế má, quy luật ràng buộc phi lý đối với kinh tế, tội phạm băng đảng,
di dân lậu, tường rào biên giới xiu vẹo, mục nát, luật lệ lỏng lẻo vân vân… đến
ngoại thương và an ninh trong ngoài phạm vi quốc gia, định vị Hoa Kỳ trong thế
giới đã và đang vào thời kỳ hỗn độn, vân vân…
Chiếu theo lẽ phải mà làm, không làm điều
ngang trái, phi lý, ngược ngạo hoặc trái lẽ trời đất – có chăng, chỉ trái với ý
muốn của DC, sao gọi là chia rẽ, kỳ thị nhỉ?
Đến ông dân biểu Al Green, cũng là Dân
chủ, đòi truất phế TT Trump trong khi chưa có mùi khê khét phạm tội gì cả vào ngày
17/5/2017, tức là khi TT mới nhậm chức có mấy tháng. Đến ngày 6/12/2017 ông đưa
ra nghị quyết H.Res. 646, đến nghị quyết H.Res. 705 ngày 19/1/20018, đến nghị
quyết H.Res. 498, ngày 17/7/2019 - tất cả cố gắng đều không thành vì không tìm
ra tội gì, bệnh tâm thần cũng không có, có lẽ chỉ có tội hay tweet, tội giàu
có, yêu nước, thông minh, năng nổ, lanh lợi, làm đâu được đó đến đáng ghét, nên
không thuyết phục được phiếu.
Đảng Dân chủ hô hào tôn trọng giá trị
dân chủ, tôn trọng qui tắc dân chủ, tôn trọng dân quyền, tôn trọng kết quả bầu
cử, nhưng chỉ nói zậy, chứ không phải zậy.
Nói là một việc, làm là việc khác, như người lớn thường ăn hiếp con nít: “làm theo điều tao nói, chứ đừng làm theo điều
tao làm”. Khi còn tranh luận, thì chỉ trích ông Trump rằng, chỉ có phe ta sẽ
tôn trọng kết quả bầu cử, còn ông Trump thì chắc chắn sẽ không. Nhưng bà Clinton
chỉ tôn một lần ngay sau khi thất cử, và phải tuyên bố đầu hàng.
Rồi từ đó, thì sự thể ra sao có lẽ chúng
ta khỏi cần nhắc. Cho đến nay, đã hơn hai năm qua, và mùa tranh cử lại đến, từ già
đến trẻ có ai lạ gì khi nghe nói, đảng Dân chủ vẫn chưa chấp nhận kết quả bầu cử
2016, cho dù trải qua bao nhiêu lần họ cố gắng chống bang, ngăn trở, hạ bệ Tổng
thống bằng nhiều cách, nhưng tất cả đều thất bại ê chề.
Hơn hai năm qua, Hoa Kỳ ngập chìm trong
đại nạn, tưởng chừng như bị màng mây từ cõi âm che phủ. Nào là đánh phá nhân
cách cá nhân, gia đình, sự nghiệp của Tổng thống, thậm chí chuyện phạm pháp động
trời, người ta cũng không ngại bung tiền dựng lên, lôi cả nước ngập chìm trong mê
lầm, chấp tranh, xung đột, tan nát uy danh, bất chấp thể thống, mặt mũi quốc
gia, tốn công hao của, khiến dân tình ngao ngán. Nhưng họ nào có chịu dừng!
Dân chủ đòi cho được, và khổ công bảo vệ
‘điều tra đặc biệt Mueller’, như canh chừng con ngỗng vàng 675 ngày; chẳng may
cho DC, trứng ngỗng nở ra vẫn là ngỗng thật chứ không phải vàng. Bây giờ đã vào
mùa tranh cử nhiệm kỳ kế tiếp rồi, nhưng họ lại tiếp tục mò mẫm bằng nghị quyết
tái khởi công, tự điều tra lại, kiếm sao cho ra “tham nhũng, ngăn trở, lạm dụng quyền lực” bất kỳ ở xó xỉnh, ngõ hẽm
nào (… follow … wherever they lead) đáp ứng yêu cầu để luận tội Tổng thống - chứ
không phải dựa trên tội đã phạm trước. Như thế có khác nào nào người đi đặt
hàng - theo ý muốn, đặt ra mục tiêu truất phế trước, rồi tìm kiếm xem có gì luận
ra tội để lập cáo trạng, sau đó mới đưa ra bầu để truất phế?
Thế gian bây giờ có nhiều chuyện lạ quá,
phải không? Như ở Biển Đông đó! Từ lâu đã nói “bên nây biên giới là nhà, bên kia biên giới cũng là quê hương” – cứ
theo lẽ ấy, Trung cộng lần lượt gặm nhấm Việt nam là đã tử tế lắm rồi, sao có
thể nói đồng chí lớn ăn hiếp anh em đồng chí bé, đồng thuyền đồng hội được chứ?
Có điều không lạ là một bước sai lầm của người làm chính trị sẽ xong đời một quốc
gia, một hay nhiều thế hệ của dân tộc ngậm đắng nuốt cay ngàn năm…
Hành trình truất phế nếu không thành
công thì ít ra chắc cũng làm hạ giá trị Tổng thống, đáp lại giấc mơ ban ngày trên
đường đua vào Bạch Ốc. DC còn có những chiến thuật thứ hai, thứ ba vân vân:
Thứ
nhất, nào là đòi đổi luật
dùng cử tri đoàn, với lập luận rằng ông TT Bush (con) đã ăn cắp chiến thắng của
Al Gore, hay TT Trump ăn cắp chiến thắng của bà Clinton vì Al Gore và Hillary
Clinton có nhiều phiếu cử tri đoàn hơn. Thành thực mà nói chỉ có người nhẹ dạ cả
tin, hoặc thiếu hiểu biết căn bản mới bị lập luận này lừa mị. Có nhiều vị thiện
trí thức đã giải thích chi tiết rồi, nhân đây chỉ nhắc sơ qua cho những ai đã bỏ
lỡ cơ hội tìm hiểu:
Công dân Hoa Kỳ không những chỉ công nhận
sự thông minh vượt bực của các vị tổ sư lập ra hiến pháp Hoa Kỳ, mà căn bản nên
biết: HOA KỲ LÀ LIÊN BANG, tức là nhiều nước (tiểu bang) hợp lại chứ không phải
một nước đơn thuần có cấu trúc hạ tầng như tỉnh, huyện, … thống nhất. Có 50 tiểu
bang (50 nước), mỗi bang đều có tam quyền phân lập: Hành pháp - Lập pháp và Tư
pháp y như một nước, y như liên bang, cho nên tiếng nói, tức là phiếu của mỗi
bang phải được tính trong cuộc bầu cử liên bang. Ai thắng được nhiều nước
(bang), và được quá nửa số phiếu cử tri đoàn (270) trong tổng số 538 của 50 tiểu
bang (nước) thì mới coi là thắng cử. Số phiếu phổ thông còn lại không còn ý
nghĩa gì cả. Ví dụ, bà Clinton chỉ cần thắng 1 phiếu ở Cali. Bà đủ quyền tóm đủ
50 phiếu cử tri đoàn của Cali. để tính vào tổng số cử tri đoàn liêng bang! Số
còn lại 2.999.999 phiếu của Cali chỉ để làm oai với lũ trẻ mà thôi!
Điều mà người tuyên truyền đã không nói
ra là khi bỏ thể lệ cử tri đoàn thì cơ hội Dân chủ sẽ mãi thắng cử, bởi vì những
tiểu bang lớn hiện nay kể như mãi mãi nằm trong tay Dân chủ, như California và
New York, còn lại Taxas và Florida kể như 50/50. Thật là đơn giản, dễ hiểu, phải không?
Cho nên khi nghe ai hậm hực, hoặc mỉa
mai rằng bà Clinton thần tượng của họ thắng 3 triệu phiếu mà thua ông Trump, để
kết luận rằng ông Trump thắng không chính đáng, thì tốt hơn hết chắc là nên chào
thua, nếu thấy không giúp gì được. Khi được tử tế hỏi ý kiến, thì thay vì tranh
cãi, chỉ cần hỏi lại ông - bà bạn một câu: Hoa
Kỳ là liên bang (nhiều nước) hay một nước? Chừng ấy là quá đủ! Có lẽ đa số
dân Hoa Kỳ cũng đã trả lời quý ông bà tuyên truyền mị dân, bằng cách im lặng
như thế cho đến ngày bỏ phiếu vào thùng, nhất là trong thời đại nhân đạo mai một
và chính trị phải đạo, mị dân đang hoành hành.
Thứ
hai, nào là có vị đòi
cho trẻ em 16 tuổi được đi bầu. Dĩ nhiên có lý do nhất định của đòi hỏi này. Đó
chính là trong thời gian bao nhiêu năm qua, cánh tả đã dụng công dạy cho lũ trẻ,
con em chúng ta trong các trường trung tiểu học, tư tưởng xã hội chủ nghĩa rồi.
Qúy vị chưa thử thì cứ hỏi chúng xem, chúng thích ai thì biết liền. Chỉ có những
gia đình đặc biệt qua tâm đến con cái, năng dạy chúng gìn giữ nguyên tắc an
bình nhờ chân - thiện - mỹ, lẽ phải khác với chínhtrị phải đạo, thì may ra mới
tránh khỏi tư tưởng bánh vẽ.
Thứ
ba, nào là mon men lý
luận cho di dân bất hợp pháp (BHP) được quyền bầu cử. Một số nơi, đã cho họ bầu
phiếu ở cấp địa phương, như ở các cơ sở giáo dục mà họ có con em đang học. Có
người cho rằng có lý, có người cho rằng không. Vậy thì đúng sai ở đâu?
Một là, có nước nào ngu đến độ cho người
nước ngoài quyền bầu cử đâu. Nếu mọi người đều được bầu thì cái bằng quốc tịch
để làm gì? Nếu có quyền bầu thì có quyền ứng cử. Dân BHP có quyền ứng cử không
thì làm sao có quyền bầu? Hai là, bầu cử là quyền của công dân vì trách nhiệm
và quyền lợi đi đôi. Cho di dân BHP hay người nước ngoài quyền bầu cử, tức là
cho quyền mà không gánh trách nhiệm. Họ chỉ là người tạm trú, sau khi họ bỏ đi,
hậu quả của những phiếu bầu của họ, người công dân (ở lại) sẽ lãnh hết. Sau chiêu
bài mị dân, đánh tráo dân quyền và nhân quyền, rốt cuộc điều mà họ không nói
là: nếu cho dân nước ngoài bầu cử thì Dân
chủ vĩnh viễn thắng cử, DC quyết bảo vệ di dân BHP thì ai giành được kế quả
này với họ chứ. Điều này đâu có khó gì
mà không hiểu, phải không?
Quay lại hành trình truất phế Tổng thống
Trump. DC đã đeo đuổi mơ ước này từ ngày thất cử 8/11/2016 cho đến nay, chứ
không phải là chuyện mới mẻ gì.
Mặc dầu phải vượt qua trăm phương ngàn kế
ngăn chặn, đánh phá của DC và TTTT, Tổng thốngTrump vẫn liên tục thắng, vẫn
thành công, hết trận này đến trận khác: kinh tế, việc làm, an ninh, quốc phòng,
biên giới, di dân, anh ninh thế giới, đối nội, đối ngoại, kể không hết… TT
Trump chỉ nhờ một vũ khí vĩnh cửu, duy nhất. Bình dân thử nghĩ xem, nếu không
phải là LẼ PHẢI THÔNG THƯỜNG (common sense) - cái trước mắt của trời đất, nhờ
nó mà con người sống an bình từng giờ, từng ngày, thì còn là gì chứ?!
Hãy tưởng tượng hình ảnh một người dùng
tấm lá chắn để đỡ đòn. Gặp quả đấm nào của kẻ địch, cũng lấy lá chắn ra mà đỡ.
TT Trump dụng tâm lấy LẼ PHẢI thông thường làm tấm lá chắn trong mọi nghị trình.
Thường làm việc gì cũng nên nghĩ đến hậu quả, nhưng đàng này, DC bất chấp hậu
quả, đánh Trump nhưng thật ra đánh tấm lá chắn, tức là cứ nhằm lẽ phải, điều phải mà đánh
tơi bời, chứ đâu với tới TT Trump, bởi ông ta đứng trụ đàng sau đẩy lẽ phải [lá chắn] ra trước. Tự cổ chí kim,
có ai đánh vật với lẽ phải bao giờ? Đánh lẽ phải, là tự lấy gậy đập mình. Đảng
Dân chủ chẳng những thua to mà tất nhiên là mang tiếng làm chuyện trái đạo, không
phân biệt thị phi, trong khi ông Trump được tiếng là người giơ cao chính nghĩa!
Ôn lại tất cả các trận, tin rằng bình dân sẽ cười đến ngã ghế!
Bây giờ, lãnh đạo từ kinh tế chuyển sang
tổng quát toàn bộ sinh hoạt quốc gia, cho đến thế giới, một nguyên tắc chi phối
cho tất cả, tài năng của Tổng thống Trump tôi luyện ngày càng cao, nói năng càng lưu loát, chính sách ngày càng vững. Nhất là
thành tích của Tổng thống, nếu không hơn Reagan thì cũng chẳng thua gì. Bình
dân hãy nhìn xem mấy chục ứng viên Dân chủ, có ai địch lại? Cho nên, gán ép tội nhằm truất phế chỉ là nước liều mà thôi.
Truất phế thời Nixon, đến Clinton đều có
bằng chứng phạm tội cụ thể. Nhưng cho dù vạn bất đắc dĩ, không thể cho qua, bởi
bằng chứng suy đồi đạo đức, bẽ mặt nhất như TT Clinton đi nữa, tiến trình luận
tội truất phế cũng đem lại sự chia rẽ đất nước rất trầm trọng. Chính vì vậy tuy đã làm đúng, dựa trên bằng chứng cụ thể, nhưng sau khi luận tội TT Clinton, đảng Cộng Hòa đã thất bại, mất cả lưỡng viện quốc
hội một thời gian khá dài.
Dân chúng HK, kể cả người gốc từ đâu, ai
vướng phải chứng dị ứng Trump, và tư tưởng bầy đàn, bè phái, chấp trước thâm căn
cố đế, do truyền thông thổ tả gieo cho, thì mong ngày, mơ đêm cho ông Trump
đáng ghét bị tù tội, bị truất phế. Còn người bình dân, không vướng bận gì, thì
dĩ nhiên có cái nhìn toàn cuộc bức tranh thời đại một cách độc lập thông thoáng
hơn, hư thật, thị phi, đen trắng có gì mà chẳng thấy - chuyện điều tra đặc biệt
là ‘đặc biệt láo giả’, chuyện tầm phào và ông Trump thật sự là người có tài
năng và là người yêu nước, xưa nay hiếm có; ông xuất hiện và thắng cử có lý do
đáp ứng đúng yêu cầu của thời cuộc: “sửa trị” chứ có gì lạ đâu. Cũng như Obama
thắng cử nhờ cuộc chiến Iraq kéo dài và tài chánh biến động ngay trước ngày bầu
cử, trong lúc đối thủ McCain có danh anh hùng nhưng thực chất là kẻ không có gì
xuất sắc nếu không nói là bất tài - ít nhất là về khả năng lãnh đạo.
Bà Nancy Pelosi Chủ tịch Quốc hội, trước
đây không đồng ý bây giờ bị áp lực, bà đành lên thuyền xuôi chèo tả ngạn với
phái cực đoan. Một số người trong Dân chủ cũng đã rất lo ngại vì thấy rằng đây
là một sai lầm sâu nặng. Việc tổ chức những buổi điều trần luận tội vu vơ, như
ca sĩ hát đình trên sân khấu về khuya. Dân chủ kéo dài cuộc bòn mót sau cuộc điều
tra vừa lớn, vừa tầm bậy, phá nát gia cang, nay đã tàn, sẽ giúp cho TT Trump có
cơ hội chỉ cho dân thấy rằng thù ghét, chia rẽ, không tin, không chịu công nhận
kết quả bầu cử công bằng, đòi truất phế tổng thống dân cử là những gì dân chủ đã
đang tiếp tục làm!
Thấm thoát, DC đã mất bốn năm không làm
được chính sách gì ích quốc lợi dân mà chỉ chạy theo phản ứng vì chấp trước kết
quả bầu cử - bà Clinton phải là người thắng cử! Rốt cuộc Truất phế là con đường không lối
thoát, hay nói đúng hơn, DC múa may một vòng 4 năm để trở về điểm đầu tiên. Đó
là thất cử nặng nề hơn trước vào ngày 8 tháng 11 năm 2020 sắp tới.
Ngoài ra như nhiều lần chúng ta đã nói,
Tổng thống Trump có số anh hùng trong thời loạn, càng đánh đấm thì ông càng thắng.
Sang năm cuộc chiến sẽ càng ngoạn mục hơn…
Vĩnh Tường
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire