Câu trả lời cho tựa bài viết tuần
này hiển nhiên: đảng DC là một trong hai chính đảng của đại cường Cờ Hoa, là đảng
có quan điểm thiên tả, có thể gọi một cách nhẹ nhàng hơn, là ‘cấp tiến’. Là đảng
tự nhận phục vụ người dân… thấp
cổ bé họng, như dân nghèo, dân da màu, dân lao động và dân tỵ nạn.
TT Thiệu đã nói một câu để đời, có
thể áp dụng vào rất nhiều chuyện. Kể cả áp dụng vào đảng DC Mỹ: đừng nghe những
gì họ nói, mà hãy nhìn kỹ những gì họ làm.
ĐẢNG DÂN CHỦ LÀ ĐẢNG GÌ
- T/G Vũ Linh
Năm 1992, có bầu tổng thống giữa đương kim TT Bush (cha) và thống đốc Clinton. Tôi gặp một bà cụ tỵ nạn, hỏi bà có tính đi bầu không?
-
Có chứ,
mình phải đi bầu để bảo vệ quyền lợi mình chứ.
-
Thế cụ
tính bầu cho ai?
-
Thì bắt
buộc phải bầu cho Clinton chứ gì nữa. Bầu mấy thằng Cộng Hòa của tụi trắng kỳ
thị, nó cắt hết tiền trợ cấp, có khi còn đuổi về VN nữa, có điên không?
Câu chuyện tóm gọn vài huyền thoại lớn mà nhiều ông bà tỵ nạn ta cho đến
nay vẫn ôm cứng trong đầu. Trong mấy thập niên qua, đảng DC phải nói là
đã được xây dựng trên một mớ huyền thoại, mười phần thì phịa hết bẩy tám. Kẻ
này đã viết không biết bao nhiêu lần trước đây, bây giờ viết lại vẫn không thừa thãi vì những huyền thoại vẫn
còn đó.
ĐẢNG DC LÀ ĐẢNG CỦA DÂN NGHÈO?
Đây là hình ảnh quan trọng nhất, được nhiều người chấp nhận nhất. Nhưng
cũng là huyền thoại lớn nhất. Nhìn vào thực tế thì thấy: các lãnh tụ DC như
Obama, Clinton, Pelosi,... đều có gia tài bạc trăm triệu. Họ đều xuất thân bình
thường như quý độc giả và kẻ này, đừng hỏi tại sao sau khi làm chính trị ‘phục
vụ dân nghèo’, bây giờ lại giàu vậy. Ba thượng nghị sĩ giàu nhất Thượng Viện là
Mark Warner, Richard Blumenthal, và Dianne Feinstein, đều thuộc đảng DC hết. Các
đại tài phiệt giàu nhất Mỹ đều theo DC: Bill Gates, George Soros, Jeff Bezos,
Warren Buffet, Mark Zuckerberg,...
Tại sao những người giàu nhất lại thường theo DC, ra vẻ tranh đấu cho dân
nghèo, dân lao động? Một phần vì mặc cảm, một phần vì muốn che dấu những hoạt động
kinh doanh, cách làm giàu mờ ám của họ.
Jeff Bezos, ông chủ của Amazon và Washington Post, là vua... giết tiểu
thương và trung thương. Cách kinh doanh làm giàu của anh ta là giết hay nuốt
các cơ sở thương mại bán lẻ nhỏ. Bill Gates là nhà từ thiện lớn nhất thế giới,
nhưng anh ta đã làm giàu bằng những mánh mung kinh doanh xảo trá nhất mà Steve
Jobs (Apple) đã từng vạch ra. Zuckerberg bán dữ liệu cá nhân của cả chục
triệu người sử dụng Facebook cho các công ty nghiên cứu thị trường vì mục tiêu kinh
doanh hay chính trị.
Trên căn bản, đúng là DC chủ trương giúp dân nghèo nhiều nhất, qua trợ cấp
đủ loại, từ phiếu thực phẩm đến bảo hiểm y tế, trợ cấp đông con, tiền thất nghiệp,
v.v... Những người nào mơ mộng những thứ này, nên ủng hộ đảng DC.
TT Obama đã hãnh diện khoe số người lãnh Medicaid, là bảo hiểm y tế của Nhà
Nước cấp cho dân nghèo, đạt được kỷ lục cao nhất xưa nay. Một kỷ lục mà nhiều
người hoan hô, nhưng là một tin đáng buồn hơn vui. Đúng vậy, trách nhiệm của người
lãnh đạo là làm cho dân giàu nước mạnh, chứ không phải là làm sao cho càng nhiều
người nghèo khổ, sống nhờ Nhà Nước càng tốt.
Trợ cấp trên căn bản là cần thiết, vì lý do nhân đạo, giúp những người kém
may mắn và tránh bất ổn xã hội. Có những người thật sự có nhu cầu trợ cấp, Nhà
Nước có tránh nhiệm giúp họ, chẳng ai trách gì họ. Nhưng nếu trợ cấp bị lạm dụng,
nhiều người có thể tự lực cánh sinh nhưng vẫn lạm dụng trợ cấp, thì đó là những
trường hợp khó thông cảm được.
Trợ cấp cũng có mặt trái: biến con người thành nô lệ. Một khi dính vào
tròng trợ cấp, khó thoát ra, và càng ngày càng lệ thuộc trợ cấp, lệ thuộc vào đảng
đã ban phát trợ cấp. Đâm ra ỷ lại vào trợ cấp, mất dần ý chí tự lập, sanh ra
làm biếng luôn. Mà một khi đã lệ thuộc vào trợ cấp thì sẽ mãi mãi phải vật lộn
với mức chi tiêu trong vòng trợ cấp, có nghiã là sẽ ngàn đời nghèo túng, không
bao giờ có cơ hội khá hơn vì trợ cấp chỉ giúp sống qua ngày, không bao giờ giúp
leo lên bực thang xã hội.
Đó có phải là phương thuốc lý tưởng nhất để giúp dân nghèo không? Tuyệt đối
không! Cách giúp dân nghèo đúng nhất là giúp họ thoát ra khỏi vòng nghèo túng
chứ không phải giam hãm họ trong vòng trợ cấp càng đông và càng lâu càng tốt.
Mà cách giúp hữu hiệu nhất là tạo công ăn việc làm qua tăng trưởng kinh tế,
không phải qua tái phân phối lợi tức, chia lại những gì đang có, dựa trên việc tăng thuế nhà giàu chia lại cho dân
nghèo. Nói cách khác, cần làm cho cái bánh lớn ra, tất cả mọi người đều có phần
lớn ra, thay vì cứ giữ cái bánh như cũ rồi lo chia phần cho đều hơn. Trách nhiệm
của Nhà Nước là bảo đảm khi chiếc bánh lớn ra thì phần của mỗi người, nhất là
phần của người nghèo, cũng sẽ lớn ra, không bị mấy ông nhà giàu hay quyền thế cưỡng
chiếm mất.
Trợ cấp đến một giới hạn nào đó là cần thiết và chính đáng. Nhưng thực tế
chính trị ngày nay, đảng DC nhờ công của TT Obama, đã biến trợ cấp thành một
hình thức hối lộ, mua phiếu cử tri không hơn không kém.
Sự khác biệt căn bản giữa CH và DC rất rõ ràng: CH tin ở tinh thần cầu tiến
và khả năng thành đạt của cá nhân, giúp người nghèo tự mình vươn lên để thoát
ra khỏi vòng nghèo túng, DC giúp người nghèo bằng cách lấy của nhà giàu chia lại
cho người nghèo để họ mãi mãi thoi thóp trong nghèo túng, mãi mãi lệ thuộc vào
trợ cấp và mãi mãi phải bầu cho DC. DC cho rằng dân ngu khu đen vĩnh viễn u tối,
chỉ có lãnh đạo và công chức là ưu việt biết cách cứu nhân độ thế.
ĐẢNG DÂN CHỦ LÀ ĐẢNG CỦA TRỢ CẤP
Trong lịch sử cận đại Mỹ từ sau Thế Chiến Thứ Hai, đã có 6 tổng thống
DC và 6 CH, không kể TT Trump. Trong tất cả 6 ông CH, đã có 3 ông cắt
thuế, nhưng không có một ông nào cắt một xu trợ cấp nào của bất cứ ai. Trái lại,
ngoài TT Johnson, chỉ có một tổng thống duy nhất đã tăng trợ cấp một
cách quy mô: đó là TT Bush con của CH, với trợ cấp Medicare Part D, Nhà Nước bồi
hoàn tiền mua thuốc cho các cụ lãnh Medicare. Vậy chứ mỗi lần bầu cử tổng thống là bài ca con cá vàng “CH cắt trợ cấp” lại
được ban hợp ca DC hát lên với dàn nhạc TTDC, như cái đĩa hát rè của thập niên 40.
Vẫn có người nghe và tin.
DÂN CHỦ LÀ ĐẢNG CỦA DÂN LAO ĐỘNG
Theo cơ quan thăm dò Gallup, hai
năm sau khi Obamacare ra đời năm 2010, một nửa số doanh nghiệp tiểu thương đã
đóng băng không thuê thêm nhân viên, trong khi một phần năm doanh nghiệp nhỏ đã
sa thải nhân viên. Năm 2014
là năm đầu tiên Obamacare được áp dụng trọn vẹn, cũng là năm đầu tiên trong lịch
sử Mỹ mà số doanh nghiệp tiểu thương ‘âm thầm đóng cửa’ cao hơn số doanh nghiệp
‘tưng bừng khai trương’. Tỷ lệ thất nghiệp leo lên tới 10%. Năm đó cũng là năm DC thất bại nặng nề nhất lịch sừ bầu cử quốc hội giữa mùa.
Thất nghiệp không phải là ưu tư của đảng DC. Càng nhiều người thất nghiệp
càng tốt vì họ sẽ phải lệ thuộc vào trợ cấp, bắt buộc phải bỏ phiếu cho DC.
DC là đảng cổ võ cho nghiệp đoàn vì nghiệp đoàn bảo vệ quyền lợi nhân công.
Chỉ tiếc là coi vậy chứ chưa chắc đã là vậy.
Những người tỵ nạn thời 75
hẳn còn nhớ hai hãng máy bay lớn nhất Mỹ thời đó là Pan American
Airline và Eastern Airline. Rất nhiều dân tỵ nạn thời mới qua, những năm
sau 75, đã làm việc cho hai hãng đó. Cả hai hãng
đều đã không còn nữa. Phá sản dưới thời TT Carter, tất cả nhân công bị sa thải
hết, hàng trăm ngàn người bị thất nghiệp khi đó. Tại sao? Vì chi phí lương nhân
viên quá cao, không thể cạnh tranh được với mấy hãng máy bay không có nghiệp
đoàn của các hãng nhỏ mới ra, hay hãng ngoại quốc. Lương cao là do kết quả
tranh đấu của nghiệp đoàn. Nhìn cho kỹ, nghiệp đoàn chỉ có lợi ngắn hạn, trong
cái nhìn thiển cận, nhưng đưa đến thảm họa phá sản trong đường dài.
Kỹ nghệ xe hơi của Mỹ cũng ở trong tình trạng tương tự. Không cạnh tranh nổi
với Nhật, Hàn Quốc, và Âu Châu vì lương nhân công quá cao. Đáng lẽ đã xập tiệm
nếu không có TT Bush và TT Obama bơm tiền vào cứu.
Nghiệp đoàn cũng đang tranh đấu đòi tăng lương tối thiểu lên tới 15 đô một giờ, và
được đảng DC ủng hộ trong khi CH chống đối. Vấn đề phải nhìn cho kỹ.
Đối với những đại công ty như Wal-Mart (mà bà Hillary trước đây là
thành viên Hội Đồng Quản Trị) mà các
vị chủ tịch, tổng giám đốc lãnh lương bạc triệu hay chục triệu trong khi một số
lớn mấy người bán hàng chỉ được làm bán thời, lãnh lương chết đói mà không có
quyền lợi bảo hiểm y tế, nghỉ thường niên,... thì việc tăng lương tối thiểu cho
nhân công là chuyện đáng làm và cần làm, nhưng lại không xẩy ra.
Nhưng đối với hàng triệu cơ sở kinh doanh tiểu và trung thương, tăng lương
tối thiểu sẽ giết chết họ. Như cột báo này đã viết nhiều lần, thử hỏi ông chủ
tiệm phở tại khu Bolsa, nếu bị bắt phải tăng lương tối thiểu lên 15 đô một giờ cho những người chạy bàn, rửa
chén, quét dọn, thì ông sẽ phản ứng như thế nào? Vui vẻ tăng lương họ để rồi lỗ
lã, phá sản? Hay là sa thải họ để đi thuê dân Mễ lậu, trả lương rẻ hơn? Như vậy
tăng lương tối thiểu có giúp cho dân lao động tiểu thương không? Hiển nhiên là
không. Cho dù đóng cửa hay sa thải đi thuê dân Mễ lậu thì kết quả là dân lao động Mỹ vẫn mất job, thay vì lương được lên 15 đô. Đó là quy luật kinh
tế, không cần biết đảng nào đang nắm quyền.
Tăng lương tối thiểu không phải là giải pháp, chỉ có tăng trưởng kinh tế mới
giúp mọi người khá hơn. Có tăng trưởng kinh tế thì tự động sẽ có tăng lương thực
tế. Không có tăng trưởng mà chỉ muốn tăng lương thì mọi người sẽ mất việc, chưa
kể sẽ có nạn lạm phát, đồng tiền mất giá để rồi tăng lương cũng như không.
ĐẢNG DÂN CHỦ LÀ TÚP LỀU LỚN?
Túp lều lớn mang ý nghĩa đa dạng, bao dung, bình quyền, không kỳ thị, nhân
ái... DC là đảng của đủ sắc dân, đủ tôn giáo, đủ khuynh hướng chính trị. Nghe
quá hay.
Sự thật, cái lều DC bé như cái “lều chó con” -nói theo Hồng Y Dolan- chỉ
chấp nhận những người cùng chia sẻ quan điểm cấp tiến. Một ông bảo thủ đắc cử tổng
thống? ‘Not My President’, tìm đủ cách chống đối và lật đổ. Một nhà báo nói
chuyện ‘phản động’ với sinh viên? Nhìn vào những bạo động tại đại học Berkeley
thì biết. Bình quyền? Một thống đốc tuyên bố “All lives matter, not just black
lives matter” bị bắt buộc phải xin lỗi và rút lời.
Đa dạng tôn giáo? ‘Phải đạo chính trị’ của DC là phải kính trọng ... Hồi
giáo như tôn giáo của hòa bình, nhưng cấm không được quảng bá Thiên Chúa giáo;
cấm không được gọi khủng bố Hồi giáo là ...’khủng bố Hồi giáo’, nhưng lại mau mắn
gọi các sư Miến Điện là ‘khủng bố Phật giáo’.
Thế nào là nhân ái? Có phải là nhân đạo và bác ái không? Là quý trọng và bảo
vệ mạng sống của con người không? Thế thì sao lại chủ trương phá thai tự do? Chỉ
vì muốn bảo vệ quyền của phụ nữ ham vui thả giàn mà không muốn nhận trách nhiệm? Mạng của một bào thai không quan trọng bằng một đêm vui chơi thoải mái?
Rất ‘rộng rãi’ trong chính sách phá thai, nhưng lại chống đối kịch liệt án
tử hình cho những tội đại hình. Sinh mạng của những bào thai vô tội có thể hủy
tự do, nhưng sinh mạng của những tên tội đồ ghê gớm nhất thì lại phải bảo vệ bằng
mọi giá.
ĐẢNG DÂN CHỦ LÀ ĐẢNG CỦA DÂN DA MÀU
Nội chiến Nam Bắc Mỹ xẩy ra vì tổng thống Abraham Lincoln của đảng CH chủ
trương hủy bỏ chế độ nô lệ da đen bị khối DC miền nam nước Mỹ chống lại.
Ngay cả cho đến thời các TT Kennedy và Johnson, lúc đầu mấy ông này cũng chống
lại những tranh đấu của dân da đen đòi bình quyền. Cho đến khi miền nam đại loạn,
biểu tình, chống đối nổi lên khắp nơi dưới sự lãnh đạo của mục sư Martin Luther
King thì TT Johnson bắt buộc phải nhượng bộ, ký luật nhân quyền, rồi đúng theo
mô thức của chính trị gia, nhẩy ra vỗ ngực khoe công ‘giải phóng’ dân da đen!
TT Johnson khi ký các đạo luật nhân quyền cho dân da đen cũng vẫn gọi họ là “mấy
tên mọi” –f…cking niggers!
Ngày nay, DC là đảng được dân da
màu ủng hộ thật. Một phần vì TT Johnson đã mang lại công bằng cho họ khi ra luật
Civil Rights Act và Voting Rights Act (mở cửa cho việc ông Obama đắc cử tổng thống),
nhưng đó là chuyện của nửa thế kỷ trước. Ngày nay dân da đen ủng hộ đảng DC chỉ
vì là đảng ban bố trợ cấp rộng rãi nhất lịch sử Mỹ. Bất cứ ông bà nào ra tranh
cử với danh nghiã DC sẽ được dân da màu (đen, nâu, vàng) nhiệt liệt ủng hộ
ngay, vì trợ cấp.
Chính sách trợ cấp bừa bãi đã phá
nát nền tảng gia đình trong khối dân da đen, khi hàng loạt phụ nữ không chồng
mà vẫn đầy con nhờ Nhà Nước nuôi, chẳng biết đứa nào là con ai. Trong 10 đứa trẻ con da đen chạy long nhong ngoài đường,
đã có 7 đứa không có bố chính thức. Đó có phải là chính sách ‘bạn’ với
dân da đen không?
Trong vấn đề di dân bất hợp pháp
cũng vậy, tất cả chỉ là chuyện đếm phiếu không hơn không kém. DC hô hào ân xá vì
lý do nhân đạo, vì muốn bảo vệ trẻ con di dân, vì muốn di dân được đoàn tụ gia
đình,… nhưng chỉ là ngụy biện thôi.
Trong hai năm 2009-2010, DC nắm Tòa Bạch Ốc, và kiểm soát cả thượng
viện lẫn hạ viện, họ đã có thể ra luật ân xá toàn diện cả chục triệu di dân lậu.
Nhưng họ không làm gì hết, vì đa số dân biểu nghị sĩ DC cũng không thực sự muốn
ân xá. Hô hào ân xá bằng miệng thu được cảm tình và phiếu của cử tri gốc Mễ. Ân
xá bằng luật thật sự sẽ mất hết phiếu của cử tri da trắng.
ĐẢNG DÂN CHỦ LÀ BẠN CỦA DÂN TỴ NẠN VIỆT
Đây là lập luận của những ông bà tỵ nạn Việt ủng hộ đảng DC. Nhiều dân HO nhớ
ơn DC vì nghĩ TT Carter của DC đã là người mở rộng cánh tay đón HO vào Mỹ. Nhưng
nhìn lại cho kỹ, coi dzậy mà hổng phải dzậy đâu, các cụ ơi.
Trước tiên, đảng DC là đảng đã bức tử VNCH, sau khi thanh toán TT Diệm để có
thể áp đặt lính Mỹ vào miền Nam, để rồi vẫn thua VC, rồi ép TT Nixon phải bỏ miền Nam
VN qua hàng loạt biện pháp khóa tay như cấm bành trướng chiến tranh qua Căm-Pu-Chia
và Lào, cấm thả bom đường mòn Hồ Chí Minh, cắt giảm ngân sách, cắt giảm viện trợ
kinh tế và quân sự cho Nam VN. Chuyện ‘Nixon bán đứng Nam VN cho Mao’ chỉ là
chuyện đổ thừa chạy tội không có căn bản cũng chẳng hợp tình hay hợp lý mà cột
báo này đã bàn quá nhiều lần.
Năm 1972, ứng cử viên tổng thống của đảng DC là George McGovern. Ông này chủ trương Mỹ
rút quân ra khỏi Nam VN ngay lập tức, chỉ với một điều kiện duy nhất: CSBV trả
lại tù nhân Mỹ. Chuyện miền Nam VN sẽ bị CSBV chiếm không phải là chuyện Mỹ phải
thắc mắc hay điều đình gì hết. Năm 1975, ông McGovern kịch liệt chống việc TT Ford nhận dân tỵ nạn VN vào Mỹ. Cùng
chống với ông, có hai tiếng nói hăng nhất là Jerry Brown, khi đó đã là Thống Đốc
Cali và cựu PTT Joe Biden khi đó là thượng nghị sĩ.
Năm 1978 khi hàng triệu quân cán chính miền Nam còn chết dở sống dở trong
tù cải tạo từ Cà Mau đến Sơn La, TT Carter, với hậu thuẫn của vài thượng nghị
sĩ cựu quân nhân như John McCain, John Kerry,... gửi một phái đoàn qua Hà Nội
thảo luận việc bỏ cấm vận và thiết lập bang giao nếu VC giúp tìm xác lính Mỹ.
VC khi đó đang khủng hoảng kinh tế, trên bờ phá sản, lại cũng chuẩn bị đánh Căm-Pu-Chia và đối phó với Trung
Cộng, nên ra giá sẽ cho phép Mỹ đến tìm xác lính Mỹ đổi lấy việc TT Carter nhận
tù cải tạo qua diện HO, và nhận hàng vạn thuyền nhân bị VC trục xuất, để xả bớt
ưu tư an ninh nội bộ (lo sợ chưa kiểm soát được khối quân cán chính ‘ngụy’,
lo sợ dân Việt gốc Hoa nằm vùng cho TC) và gánh nặng kinh tế (bớt miệng ăn).
Những người nghĩ TT Carter đón nhận HO và thuyền nhân vì lý do nhân đạo,
thương dân Việt, mang ơn Carter, chỉ là những người ngủ mơ. Ưu tiên của TT
Carter là xác lính Mỹ để được bầu lại khi ra tái tranh cử. Nhận tù cải tạo và
thuyền nhân là cái giá mà VC bắt TT Carter phải trả để VC cho phép tìm xác lính
Mỹ.
Nhìn vào quan hệ Mỹ-Việt, ta thấy TT Carter là người đầu tiên bắc lại nhịp
cầu với CSVN, TT Clinton là người thiết lập ngoại giao, bỏ cấm vận kinh tế với
CSVN, cho CSVN gia nhập các tổ chức quốc tế, TT Obama là người bỏ luôn cấm vận
quân sự với CSVN. Cả ba đều có chính sách thân thiện nhất với CSVN, và cả ba đều
thuộc đảng DC. Dĩ nhiên, cả ba ông cũng đều lớn tiếng đòi nhân quyền cho VN. Chẳng
có một kết quả cụ thể nào ngoài việc VC thỉnh thoảng thả một tù chính trị qua Mỹ cho Mỹ vui.
VC thả một, bắt thêm một trăm.
Nhiều cụ tỵ nạn ta đã quên bẵng khối
cấp tiến DC và TTDC đã là nguyên nhân lớn nhất khiến ta thua cuộc, phải vắt
chân lên cổ bỏ xứ đi tỵ nạn, cũng quên luôn là đảng DC đã kịch liệt chống lại
việc nhận chúng ta vào Mỹ năm 75.
Nói tóm lại, tất cả những chuyện Dân Chủ là đảng của dân nghèo, lao động,
di dân, da màu, tỵ nạn, v.v... chỉ là những huyền thoại do đảng Dân Chủ tạo ra,
rồi được truyền thông phe ta quảng bá. Nguyên tắc chỉ đạo của nghệ thuật tuyên
truyền là cho dù là một điều không đúng sự thật, nhưng nói mãi cũng sẽ có người
tin, càng về lâu về dài càng nhiều người tin.
Ghi chú: trong Diễn
Đàn tuần này, có trang ‘Báo Mỹ’ với nhiều bài quan trọng để hiểu sự thật về đảng
DC, xin quý độc giả chịu khó vào đọc để hiểu rõ hơn.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire