Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ
Tác giả: Nguyễn Đức Quang - Hợp ca Asia
Ta như nước dâng dâng tràn có bao giờ tàn
Đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang
Lê sau bàn chân gông xiềng một thời xa xăm
Đôi mắt ta rực sáng theo nhịp xích kêu loàng xoàng
Ta khua xích kêu vang dậy trước mặt mọi người
Nụ cười muôn đời là một nụ cười không tươi
Nụ cười xa vời nụ cười của lòng hờn sôi
Bước tiến ta tràn tới tung xiềng vào mặt nhân gian
Máu ta từ thành Văn Lang dồn lại
Xương da thịt này cha ông ta miệt mài
Từng ngày qua
Cười ngạo nghễ đi trong đau nhức không nguôi
Chúng ta thành một đoàn người hiên ngang
Trên bàn chông hát cười đùa vang vang
Còn Việt Nam
Triệu con tim này còn triệu khối kiêu hùng
Ta như giống dân đi tràn trên lò lửa hồng
Mặt lạnh như đồng cùng nhìn về một xa xăm
Da chân mồ hôi nhễ nhại cuộn vòng gân trời
Ôm vết thương rĩ máu ta cười dưới ánh mặt trời
Ta khuyên cháu con ta còn tiếp tục làm người
Làm người huy hoàng phải chọn làm người dân Nam
Làm người ngang tàng điểm mặt mày của trần gian
Hỡi những ai gục xuống ngồi dậy hùng cường đi lên
Đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang
Lê sau bàn chân gông xiềng một thời xa xăm
Đôi mắt ta rực sáng theo nhịp xích kêu loàng xoàng
Ta khua xích kêu vang dậy trước mặt mọi người
Nụ cười muôn đời là một nụ cười không tươi
Nụ cười xa vời nụ cười của lòng hờn sôi
Bước tiến ta tràn tới tung xiềng vào mặt nhân gian
Máu ta từ thành Văn Lang dồn lại
Xương da thịt này cha ông ta miệt mài
Từng ngày qua
Cười ngạo nghễ đi trong đau nhức không nguôi
Chúng ta thành một đoàn người hiên ngang
Trên bàn chông hát cười đùa vang vang
Còn Việt Nam
Triệu con tim này còn triệu khối kiêu hùng
Ta như giống dân đi tràn trên lò lửa hồng
Mặt lạnh như đồng cùng nhìn về một xa xăm
Da chân mồ hôi nhễ nhại cuộn vòng gân trời
Ôm vết thương rĩ máu ta cười dưới ánh mặt trời
Ta khuyên cháu con ta còn tiếp tục làm người
Làm người huy hoàng phải chọn làm người dân Nam
Làm người ngang tàng điểm mặt mày của trần gian
Hỡi những ai gục xuống ngồi dậy hùng cường đi lên
*
* *
* *
Con Chim Về Đậu Trên Nóc Giáo Đường
Nhạc: Anh Việt Thu-Thơ: Nguyễn Vương-Tiếng hát Thái Thanh
Tôi bắt đầu ghi lại mùa xuân
Trong trí nhớ mùa hạ trên nếp nhăn, trên nếp nhăn...
Và đêm đêm với vết hằn trên trán...
Và tôi cũng bắt đầu nhớ lại tên mình...
Giữa cơn giông bão cuồng nộ
Mùa hoa tan tát nổ rộ trên mặt đất khô đen, trên mặt đất khô đen...khô đen..
Em ơi..
Và gót người *** lên chiếc lá mùa thu
Và từ đó tôi bắt đầu hi vọng.
Và từ đó tôi bắt đầu yêu em.
Con chim về đậu trên nóc giáo đường,
Để lại vệt máu trong trái tim côi...
Để lại vòng tay nhỏ bé xa xôi, như con tàu biển khơi, sóng nước là bạn bè..
Hải âu dang đôi cánh, bờ bến xa nghìn trùng.
Con chim về đậu trên nóc giáo đường,
Để lại vết máu trong trái tim côi
Để lại hơi thở yêu dấu khôn nguôi
Đêm đêm bừng tỉnh giấc hãy khêu ngọn lửa hồng
Mùa đông nung đốt cháy bờ môi xa ngậm ngùi
Tôi biết con chim về hót có một lần
Trong trái tim đen không còn xót giọt máu hồng
Để lại cho em một dòng sông chia, một đàn qua đêm
Để lại cô đơn trên bến tuyệt vời
Những dấu chân tươi ngủ vùi cây cỏ,
Để lại cho em mùa xuân vô cùng
Con chim về đậu trên nóc giáo đường,
Để lại vết máu trong trái tim côi
Để lại vì sao lũ cuối cô đơn,
Cho trên trời ta thắm, lấp lánh rưng lệ ngọt,
Cả đời mẹ đã khóc và đêm nay con mới khóc lần đầu
Con chim về đậu trên nóc giáo đường,
Để lại vết máu trong trái tim côi
Để lại ngọn nến, đôi mắt ai đau
Đêm đêm dòng lệ nhỏ nửa khuya em giật mình
Hãy cho anh chút nữa, màu khói ấm quê hương!
Trong trí nhớ mùa hạ trên nếp nhăn, trên nếp nhăn...
Và đêm đêm với vết hằn trên trán...
Và tôi cũng bắt đầu nhớ lại tên mình...
Giữa cơn giông bão cuồng nộ
Mùa hoa tan tát nổ rộ trên mặt đất khô đen, trên mặt đất khô đen...khô đen..
Em ơi..
Và gót người *** lên chiếc lá mùa thu
Và từ đó tôi bắt đầu hi vọng.
Và từ đó tôi bắt đầu yêu em.
Con chim về đậu trên nóc giáo đường,
Để lại vệt máu trong trái tim côi...
Để lại vòng tay nhỏ bé xa xôi, như con tàu biển khơi, sóng nước là bạn bè..
Hải âu dang đôi cánh, bờ bến xa nghìn trùng.
Con chim về đậu trên nóc giáo đường,
Để lại vết máu trong trái tim côi
Để lại hơi thở yêu dấu khôn nguôi
Đêm đêm bừng tỉnh giấc hãy khêu ngọn lửa hồng
Mùa đông nung đốt cháy bờ môi xa ngậm ngùi
Tôi biết con chim về hót có một lần
Trong trái tim đen không còn xót giọt máu hồng
Để lại cho em một dòng sông chia, một đàn qua đêm
Để lại cô đơn trên bến tuyệt vời
Những dấu chân tươi ngủ vùi cây cỏ,
Để lại cho em mùa xuân vô cùng
Con chim về đậu trên nóc giáo đường,
Để lại vết máu trong trái tim côi
Để lại vì sao lũ cuối cô đơn,
Cho trên trời ta thắm, lấp lánh rưng lệ ngọt,
Cả đời mẹ đã khóc và đêm nay con mới khóc lần đầu
Con chim về đậu trên nóc giáo đường,
Để lại vết máu trong trái tim côi
Để lại ngọn nến, đôi mắt ai đau
Đêm đêm dòng lệ nhỏ nửa khuya em giật mình
Hãy cho anh chút nữa, màu khói ấm quê hương!
*
* *
* *
Cơn Mê Chiều
Tác giả Nguyễn Minh Khôi - Tiếng hát Thái Thanh
Chiều nay không có em, mưa non cao về dưới ngàn
Đàn con nay lớn khôn mang gươm đao vào xóm làng
Chiều nay không có em, xác phơi trên mái lầu
Một mình nghe buốt đau, xuôi Nam Giao tìm bóng mình
Đường nội thành đền xưa ai tàn phá ?
Cầu Tràng Tiền bạc màu loang giòng máu
Hương Giang ơi thuyền neo bến không người qua đò
Một lần thôi nhưng còn mãi ...
Và chiều nay không có em, đường phố cũ chân mềm
Tôi là người khai hoang đi nhặt xác mình, xác người
Cho ruộng đồng xanh màu, cho đám mới lên cao
Và người ơi xin chớ quên, người ơi xin chớ quên
Đừờng vào thành, hàng cây trơ trụi lá
Đồi Ngự Bình thịt xương khô sườn đá
Kim Long ơi, bờ lau ngóng, chuông chùa tắt rồi
Một lần thôi nhưng còn mãi
Và chiều nay khg có em, đường phố chẳng lên đèn
Tôi là người trong đêm, mang ngọn đuốc về nội thành
Xin làm người soi đường đi xóa hết đau thương
Và người ơi xin chớ quên, người ơi xin chớ quên
Đàn con nay lớn khôn mang gươm đao vào xóm làng
Chiều nay không có em, xác phơi trên mái lầu
Một mình nghe buốt đau, xuôi Nam Giao tìm bóng mình
Đường nội thành đền xưa ai tàn phá ?
Cầu Tràng Tiền bạc màu loang giòng máu
Hương Giang ơi thuyền neo bến không người qua đò
Một lần thôi nhưng còn mãi ...
Và chiều nay không có em, đường phố cũ chân mềm
Tôi là người khai hoang đi nhặt xác mình, xác người
Cho ruộng đồng xanh màu, cho đám mới lên cao
Và người ơi xin chớ quên, người ơi xin chớ quên
Đừờng vào thành, hàng cây trơ trụi lá
Đồi Ngự Bình thịt xương khô sườn đá
Kim Long ơi, bờ lau ngóng, chuông chùa tắt rồi
Một lần thôi nhưng còn mãi
Và chiều nay khg có em, đường phố chẳng lên đèn
Tôi là người trong đêm, mang ngọn đuốc về nội thành
Xin làm người soi đường đi xóa hết đau thương
Và người ơi xin chớ quên, người ơi xin chớ quên
*
* *
* *
Giọt Lệ Đen
Nhạc Trọng Minh - Thơ Lê Trần
Tiếng hát Minh Hòa
*
* *
*
* *
Trường Sa, lương tri Thế giới
Sáng tác Nguyễn Văn Đông - Ban Hợp ca Xuân Điềm
*
* *
*
* *
-Con Quốc Việt Nam (Trầm Tử Thiêng)
-Ngày Đã Đơm Bông (Nhật Ngân & Loan Thảo)
Ngày Đã Đơm Bông
Buổi tối ngủ trên đồi hỏi hòn đá nhỏ
Con đường nào, con đường nào dẫn đến một dòng sông
Một dòng sông mà em vẫn thường ra ngồi giặt áo
Và con đò, và câu hò theo nước trôi xuôi
Buổi sáng ngồi trên rừng hỏi ngàn lá đổ
Con đường nào, con đường nào dẫn đến một miền quê
Một miền quê trời hanh nắngm ruộng khô cằn sỏi đá
Đợi mưa về, đợi mưa về cho lúa đơm bông
Ơ hơ hớ quê mình giờ đây con sông xưa thuyền có xuôi ngược
ơ hơ hớ kẽo kẹt võng đưa ơ hờ hờ ...tiếng ru ngọt môi
Thường những buổi trưa buồn hỏi mình khe khẽ
con đường nào, con đường nào dẫn đến những ngày xưa
Ngày xưa đó mẹ ra đứng cười rung làn tóc trắng
Tre cuối làng, cầu sau vườn theo gió đong đưa
Buổi sáng hỏi mây trời đi hoài có rõ
Con đường nào, con đường nào dẫn một ngày vui
Ngày vui đó bầy chim sáo rủ nhau về xây tổ
Mưa sẽ về, mưa sẽ về cho đá đơm bông
*
* *
* *
Hỏi Thế Có Buồn Không? (Isn’t That Really Sad?)
Nhạc & lời: Lê Xuân Trường - Tiếng hát Mélanie Nga My
*
* *
*
* *
Lối về đất mẹ
Sáng tác: Duy Khánh - Đặng Thế Luân trình bày
*
* *
*
* *
Cánh Hoa Thời Loạn
Nhạc: Y Vân - Băng Tâm trình bày
*
* *
*
* *
Hoàng Oanh - Chuyến đò vĩ tuyến - Lam Phương
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire