Hạnh ngộ níu tàn phai
Giữa cõi người tuyệt vọng
Tôi níu vào tay ai?
THÁNG BA
Tháng ba
Ngày của Việt Nam xưa hấp hối
Tháng ba
Ngày của Ukraine giờ tan hoang
Ngày của ảo tưởng đen tối.
Ngày của tham vọng điên cuồng
Ngày của tội ác hiển hiện
Ngày máu Thánh nhỏ xuống
xót thương…
Tháng ba
Những đứa trẻ gục ngã
Những Thiên Thần cúi đầu
Dâng lời cầu nguyện
Về đâu?
thế giới lầm than.
Tháng ba
Chết cho lý tưởng
Chết cho quê hương
Chết trên chiến trường
Chết trên đường di tản
Về đâu?
nhân loại điêu tàn.
Tháng ba
Những đứa trẻ bị đưa vào trò chơi chiến tranh
hoang mang sợ hãi.
Những đứa trẻ lớn lên trong lẽ phải
Tự tin khoác súng lên đường.
Những đứa trẻ bị huyễn hoặc bởi âm mưu hoang tưởng điên khùng,
Che mặt khóc khi nhận ra sự thật.
Đã quá muộn vì những gì đã mất.
Những hoang tàn đổ nát của thiện lương.
Sự thật là nỗi buồn.
Sự thật là tai ương.
Sự thật là máu và nước mắt…
(Tôi vẫn ngỡ hình như trên Thánh Giá
Chúa rất buồn
đang cúi xuống
buốt đau …)
(Tôn Nữ Thu Dung, tháng 3/2022)
*
* *
* *
KÝ ỨC THÁNG TƯ
Người ở lại chia cùng tôi khổ nạn
Ngày tháng tư vác thánh giá lên đồi
Nghe hoang vắng ngọn cỏ bồng phiêu dạt
Lay mơ hồ ký ức tuổi thơ tôi
Đêm rơi vỡ những vì sao mê hoặc
Hứng trên tay buốt lạnh hạt sương buồn
Người cũng thế… chia cùng tôi ngọt đắng
Bên kia bờ còn đau đáu vết thương
Lời tận tuyệt vẫn xanh màu ảo vọng
Ngày tháng tư vác thánh giá lên đồi
Lỡ đánh mất một thiên đường mộng tưởng
Đành buông tay…
gió tạt buốt hiên đời…
Tôn Nữ Thu Dung
*
* *
* *
MẮC NỢ MỘT VÌ SAO
Đêm thắp muộn một vì sao bé nhỏ
Chuông gió reo khắc khoải phía hiên người
Sương có lạnh hững hờ trên lối cỏ
Tiếng muôn trùng vang mãi ở tim tô
Lời tiễn biệt buốt nửa vầng trăng khuyết
Bước chân nào nhẹ quá… rất tinh khôi
Như sợi gió thoáng qua vườn rêu biếc
Còn dư âm rộn rã tiếng ai cười
Tôi vẫn nhớ cuối mùa đêm điểm tuyết
Bàn tay ai vẫy gọi cuối con đường
Tiếng chuông gió rung buồn khung cửa khép
Và nụ cười… muôn thuở vẫn còn thương
Tôi vẫn đợi một vì sao ngày cũ
Đến bên tôi như hoài niệm ngọt ngào
Đêm thao thức… đêm ngậm ngùi trăn trở
Em có về trong những giấc chiêm bao?
Đêm xao xác… đêm nghìn trùng… trăng vỡ
Tôi muôn đời mắc nợ một vì sao…
TÔN NỮ THU DUNG
*
* *
* *
CÓ MỘT ĐIỀU RẤT LẠ
1.
Khung cửa nhỏ- mở ra- ngày nắng hạ.
Ngày thương yêu, thuở ấy,
nắng Sài Gòn.
Những hàng cây ven đường lay bóng lá
Chỉ dám nhìn- guốc mộc- gót chân son.
Em dễ ghét từ khi còn đi học.
Tóc ngang vai cứ buộc túm đuôi gà.
Ai đã viết về mùi hương tóc rối.
Tôi vô tình, cho kỷ niệm bay xa.
2.
Khung cửa nhỏ- mở ra- chiều rơi chậm.
Chiều đừng rơi, để nhớ mãi Sài Gòn.
Căn nhà gỗ, con đường Hồng Thập Tự.
Một điều gì rất lạ, rất bâng khuâng.
Em dễ ghét từ nụ cười răng khểnh.
Kính Hippy khiêu khích…
nắng Sài Gòn.
Áo lụa trắng theo gió vờn vô định.
Tôi ước gì… mình xa lạ,
dửng dưng.
3.
Khung cửa nhỏ- mở ra- đêm nguyệt tận.
Đêm hoang vu xanh mướt
dáng Sài Gòn.
Có vì sao buồn, cô đơn, bật khóc.
Giọt lệ này… rơi ướt…
lạnh trăm năm.
Em đừng vội ra đi- vầng nguyệt khuyết.
Tôi rưng rưng
mở ký ức dịu dàng
Ai vẫn đứng bên trong khung cửa khép.
Ngón tay gầy còn giữ búp Ngọc Lan?
( Tôn Nữ Thu Dung)
*
* *
* *
XIN LỖI CON
Ba không giữ được cho con
Một nguyên vẹn ,
một giang sơn rạng ngời.
Mai kia con bước xuống đời
Tủi thân
con có buông lời trách ba
Nghẹn ngào viễn phố sương sa
Nhánh Phong Du nhớ quê nhà trắng mây…
Chọn thân phận,
chọn lưu đày
Nghe trong tan nát
bóng ngày bay nghiêng
Tiếng chim rã giọng ưu phiền
Mộ ba
nằm khuất bên triền cỏ lau…
TÔN NỮ THU DUNG
*
* *
* *
Tháng Tư
Kính tặng những người chinh phụ
…Thuở lâm hành oanh chưa bén liễu
Hỏi ngày về ước nẻo Quyên ca… ( Chinh Phụ Ngâm)
Mở trang Quân Sử Tháng Tư
Hồn anh linh cõi mịt mù về quanh
Mở trang Quân Sử…không đành
Tìm thư các
đọc tàng kinh…
nghẹn ngào
Rừng khô biển kiệt tâm hao
Ngàn năm dâu bể biết đâu cội nguồn
Thắp trong đêm một tàn hương
Nghe quanh quất vó ngựa buồn đâu đây
Nẻo quyên ca lỗi hẹn ngày
Hồn theo ngọn gió về lay hiên người…
Tôn Nữ Thu Dung
*
* *
* *
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire