jeudi 20 avril 2023

Ra Biển Gọi Thầm (Thơ Trần Trung Đạo)

Ta ra biển gọi thầm tên đất nước
Gọi quãng đời chìm khuất giữa cơn mê
Đồng đội ta ơi, ai còn ai mất
Bao người đi và bao kẻ không về  



Ra Biển Gọi Thầm - Thơ Trần Trung Đạo 
Diễnngâm: NắngHoàngHôn-Nhạcvà Tiếng hát: Nguyễn Văn Thành

Ra Biển Gọi Thầm  
Thân tặng nhà văn Trần Hoài Thư, viết theo tên một tác phẩm của anh. 

Ta ra biển gọi thầm tên đất nước 
 Gọi quãng đời chìm khuất giữa cơn mê 
 Đồng đội ta ơi, ai còn ai mất 
 Bao người đi và bao kẻ không về 
 
 Hai mươi năm buộc xa rời áo trận 
 Ta hóa thân làm một gã học trò 
 Sách vở áo cơm sáng chiều lận đận 
 Trên lưng đời phỏng nặng vết âu lo 
 
 Mưa xứ lạ nhiều đêm không ngủ được 
 Nhớ anh em, bè bạn đến vô cùng 
 Những nhánh sông trôi miệt mài xuôi ngược 
 Biết bao giờ mới được chảy về chung 
 
 Ta nhớ lắm những con đường lầy lội 
 Những chiều hành quân vượt suối băng rừng 
 Giờ ra trận cười say trên xác giặc 
 Đêm âm thầm ôm mặt khóc quê hương 
 
 Những ký ức không bao giờ trở lại 
 Như bao chuyện tình dài ngắn đã phôi pha 
 Những ô cửa của một thời thơ dại 
 Mây phương nào từ ngàn dặm chia xa 
 
 Ta ra biển nhìn mặt trời đỏ cháy 
 Đỏ cháy lòng ta một nỗi chờ mong 
 Thèm một tối cùng anh em bè bạn 
 Uống cho say rồi chết giữa Sài Gòn. 
  Trần Trung Ðạo
*
*     *


Ra Biển Gọi Thầm
Tác giả: Quan DươngCảm tác từ tác phẩm Ra Biển Gọi Thầm
của nhà văn Trần Hoài Thư

Biển tĩnh lặng sóng gối đầu lên sóng
Gọi tên em. Tôi khe khẽ gọi thầm
Mặn giọt lệ nhỏ tan vào biển rộng
Khối u tình hôi hổi đã bao năm

Nuối dĩ vãng lũ còng con se cát
Tôi nuối em se thắt trái tim sầu
Biển bạc đầu đại dương trào nước mắt
Giọt lệ này tôi gửi thấm vào đâu?

Tôi xa em mười tám năm rồi nhỉ
Mười tám năm cua lóp ngóp lên bờ
Biển chợt tím màu thương đau một thuở
Em chợt đầy hồi ức tựa hôm qua

Tàn thuốc vứt xuống nữa đời còn lại
Gọi tên em thăm thẳm . Gọi chân trời
Đường núi sông sãi dài tay níu vói
Biển bao giờ trả lại xác em tôi

Quan Dương
1996
*
*     *
 

"Những điều đó có ý nghĩa gì khi cả miền Nam rưng rưng nước mắt. Dù vết cứa cứ hành người trong cuộc nhưng đôi khi ta phải thương hại kẻ đã cứa ta. Ðầu óc chỉ biết đến bùn, đến máu. Họ thức trong khi ta mệt ta ngủ. Họ canh trong khi ta mơ. Họ rình rập trong khi ta ung dung. Có phải vậy không, hay là tôi đã tạo ra một triết lý để an ủị. Không, tôi không an ủi. Chúng tôi không an ủi bằng nỗi bất lực."
(THT)
RA BIỂN GỌI THẦM - Trần Hoài Thư


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire