jeudi 25 juin 2020

Mùa Hoa Dã Quỳ

Em thuốc về mây trời, gió núiTháng 10 rồi, hoa Dã Quỳ lại nở. Lòng trở nên ngây ngất dịu êm của những cánh hoa vàng mỏng mảnh ngập những con đường. Tôi thích hoa dã quỳ ở Đà Lạt. Mùa hoa ấy, màu hoa ấy làm cho cả cao nguyên bừng sáng, cả con đường rộn rã những thương yêu. Tháng 10 đến với Đà Lạt không nắng nhưng ấm áp bởi những con đường mang màu của mùa thu rất thật.
Giữa muôn vàn những tâm ý kiêu sa của loài hoa khác, Dã Qùy mang ý niệm thán phục và yêu quý những con người có nội tâm phong phú. Đồng thời ngôn ngữ của loài hoa này là sự biểu hiện cho lòng kiêu hãnh và khó khuất phục mặc dù Dã Qùy cũng chính là loài hoa biểu trưng cho một tình yêu mãnh liệt và thủy chung. Người con gái yêu Dã Qùy là người con gái kiên cường và sẵn sàng hi sinh cho tình yêu của mình.
Dã Quỳ còn gắn liền với một câu chuyện tình yêu của núi rừng Tây Nguyên xa xôi. Ấy là một câu chuyện tình buồn của đôi trai gái trẻ với kết cục bi thương. Họ ôm nhau chết đi trong tư thế quỳ xuống. Nơi họ ra đi mọc lên một loài hoa vàng rực rỡ với sức sống mãnh liệt thể hiện tình yêu thủy chung giữa đại ngàn.
Người đời thương thay cho tấm chân tình không thể bên nhau trọn vẹn, đặt cho loài hoa lạ kỳ kia cái tên “Dã Quỳ”. “Dã” có nghĩa là hoang dã, “Qùy” có nghĩa là quỳ xuống. Những đứa con của núi rừng, yêu theo bản năng, yêu một tình yêu cháy bỏng và mãnh liệt nhưng rồi cũng không vượt qua được số phận bi thương mà ngã xuống. Có người tự hỏi, vậy chúng ta có nên bất chấp tất cả để yêu? Tôi chợt cười, tại sao lại không cơ chứ, ngay cả khi chết đi, họ vẫn bên nhau không rời, hoa Dã Qùy tái sinh như chính sự bất diệt của thứ tình cảm ám ảnh ấy.
Hoa Dã Qùy chớm nở, những ngày mưa bắt đầu dứt, trời quang đãng, Đà Lạt như tỉnh giấc sau chuỗi ngày miên man nỗi thương nhớ, vẩn vơ buồn đến nao lòng. Khoảnh khắc Dã Qùy nở giống như nàng công chúa của núi rừng thức giấc, lộng lẫy mê hoặc lòng người trước khi đón những con gió lạnh chớm đông trong cái mùi hương hoang dại, chân thành.

Hoa dã quỳ 

 Đi thôi kẻo lỡ mùa Dã Qùy ấy
*
*     *
Giấc mơ Dã Quỳ Thơ: Trần Vấn Lệ-nhạc: Tuấn Khanh-Nhã Ca trình bày 

Giấc mơ Dã Quỳ

Đêm qua tôi lại nằm mơ
Thấy mình về đứng trên đồi
Thấy đồng hoa nở bát ngát
Dã quỳ hoa vàng đón tôi

Đêm qua tôi thả hồn chơi
Đi về tận chốn quê nhà
Nắng vàng nghẹn ngào theo tôi
Nắng vàng thương Dã quỳ tôi

Tôi chết, chết thật rồi
Bên tôi Dã quỳ tàn úa
Kỷ niệm đau mấy cho vừa
Tôi hóa thành bụi mưa

Tôi khóc, khóc thật nhiều
Quê hương sao còn đau yếu
Tôi mơ, mơ để làm gì
Tôi về, về đây làm chi

Đêm qua tôi vừa kịp mơ
Thấy em đứng hát bên đồi
Nụ hôn còn chưa kịp tới
Nước mắt đã vội tuôn rơi
*
*     *
HOA DÃ QUỲ Nhạc: Phạm Quang Ngọc-Quỳnh Lan trình bày
*
*     *
Đà Lạt Mùa Hoa Dã Quỳ Nguyễn Anh Trí-Đồng Dao 

Đà Lạt-Mùa Hoa Dã Quỳ
Bạt ngàn khắp nơi hoa nở
Hoa len vào từng góc phố
Hoa thắp sáng khắp cao nguyên

Dã Quỳ cứ mọc tự nhiên
Vươn lên, xôn xao, mãnh liệt
Gần gũi, không riêng ai hết
Để cho Đà Lạt-Mùa Hoa

Hoa nở báo mùa mưa qua
Nhìn Hoa biết mùa khô tới
Nắng vàng một màu vời vợi
Sương giăng nỗi nhớ nao lòng

Ai lên, ai tới có không
Ngắm Hoa và nghe nhạc Trịnh
Đêm buông tiết trời lành lạnh
Xuân Hương, Than Thở, Cam Ly…

Rạo rực mùa hoa Dã Quỳ
Chạnh lòng Noel và Tết
Một Mùa Hoa vàng da diết
Thắm như tình núi Lang-Biang

Mùa Hoa, Mùa Hoa lại sang
Quên sao sắc hoa Phố Núi
Cứ mong Mùa Hoa Quỳ tới
Mến thương, ơi Đà Lạt ơi!
*
*     *
Chuyện Tình Hoa Dã Quỳ-Thảo Trang 
*
*     *
Đà Lạt một ngày ở xa - Thơ: Trương Đạm Thủy-Nhạc và trình bày: Nguyễn Văn Thành 
*
*     *
Hoa Dã Quỳ-Trần Thu Hà
*
*     *
 

TỪ  KẾ  TƯỜNG
GỬI CON DỐC DÃ QUỲ
Bao nhiêu tháng mười rồi anh không về Đà Lạt
Khi những cơn mưa trắng dốc dã quỳ
Màu hoa ấy đã rưng rưng nước mắt
Thương hai người hai phía bỏ ra đi
Em thôi học từ ngày ba mươi tháng tư năm ấy
Hết chiến tranh sao có cuộc chia tay
Trong tình yêu không có người tháo chạy
Huống chi anh và em chẳng đủ thời gian giận dỗi một ngày
Sau ngần ấy năm đủ phủ mờ thời ly loạn
Anh trở về Đà Lạt một ngày mưa
Trời rét cóng liêu xiêu đường Võ Tánh
Chẳng còn em trên thềm cũ, cánh mây xưa
Em xa Đà Lạt trốn anh theo người đi xứ khác
Bỏ lại mùa hoa vàng rực của tháng mười
Ngôi trường Bùi Thị Xuân trên đỉnh trời gió tạt
Và cuộc tình thơ mộng tuổi đôi mươi
Nếu có lỗi lầm anh xin làm người tạ lỗi
Với cánh mây xưa với Đà Lạt và em
Đồi thông cũ, con dốc dã quỳ vàng, bước chân thời nông nỗi
Sương trên hồ, vai áo ướt lòng đêm
Bao nhiêu tháng mười rồi anh không về Đà Lạt
Cũng như em không trở lại quê nhà
Con dốc dã quỳ mỗi mùa hoa rưng nước mắt
Mưa cuối trời xao xác gió em xa?


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire