Theo lời những người bạn cùng trường thì Nguyễn Tất Nhiên làm thơ rất sớm khi mới 14 tuổi. Năm 1966, cùng với Đinh Thiên Phương, Nguyễn Tất Nhiên dùng bút hiệu Hoài Thi Yên Thi cho ra đời thi phẩm Nàng thơ trong mắt. Nhà thơ Du Tử Lê nhớ lại kỷ niệm mà ông có với Nguyễn Tất Nhiên trong giai đoạn này như sau:
“Giữa năm 1970, khi tôi
đang ngồi ở cà phê La Pagode ở Sài Gòn cùng với mấy người bạn của tôi là các
anh Nguyễn Đình Toàn, Huỳnh Phan Anh, Nguyễn Quốc Trụ thì có một cậu học trò đẩy
cửa đi vào hỏi tôi có phải là Du Tử Lê không, thì tôi nói là: “phải”. Sau đó cậu
ấy tặng cho tôi một tập thơ nhan đề là Thiên Tai, và tác giả tập thơ đó tên là
Hoài Thi Yên Thi. Cậu ấy cho biết là cậu đang học ở trường Ngô Quyền, Biên Hòa.
Sau đó chúng tôi trở thành tình anh em rất là thân thiết. Đến lần gặp thứ hai
thì cậu nói với tôi là cậu muốn có một tên hiệu khác, tức là một bút hiệu khác,
vì bút hiệu Hoài Thi Yên Thi có vẻ thi văn đoàn quá. Tôi có chọn cho cậu ấy cái
tên“Nguyễn Tất Nhiên”. Đó là kỷ niệm mà tôi rất nhớ.”
Khúc Tình Buồn
Trong những năm đó
sinh viên học sinh miền Nam có phong trào thành lập Thi văn đoàn và những người
có năng khiếu văn chương cùng tụ tập nhau lại để in những bài thơ, hay văn xuôi
chung với nhau. Kỹ thuật quay ronéo để xuất bản tác phẩm của những người trẻ
trong giai đoạn này rất phổ biến. Nguyễn Tất Nhiên nổi lên như một ngôi sao khi
bài thơ Khúc Tình Buồn của ông được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc. Khúc Tình Buồn
được đặt lại tên “Thà như giọt mưa” và trong nhiều tuần lễ sau đó, nhạc phẩm
này hầu như ngày nào cũng phát trên đài phát thanh Sài Gòn được giới sinh viên
học sinh chuyền tay nhau tập thơ của ông với tất cả sự thích thú vốn có của tuổi
trẻ:
Người từ trăm năm
về qua sông rộng
ta ngoắc mòn tay
trùng trùng gió lộng
(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)
Người từ trăm năm
về khơi tình động
ta chạy vòng vòng
ta chạy mòn chân
nào hay đời cạn
(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)
Người từ trăm năm
về như dao nhọn
ngọt ngào vết đâm
ta chết âm thầm
máu chưa kịp đổ
(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)
Thà như giọt mưa
gieo xuống mặt người
vỡ tan vỡ tan
nào ta ân hận
bởi còn kịp nghe
nhịp run vồi vội
trên ngọn lông măng
(người từ trăm năm
vì ta phải khổ)
Khúc tình
buồn
Người con gái tên Duyên
Bài thơ “Khúc Tình Buồn”
không nhắc tới tên Duyên như trong nhạc phẩm “Thà Như Giọt Mưa” của Phạm Duy.
Cô gái tên Duyên này là một nhân vật có thật và học chung lớp với nhà thơ tại
trường trung học Ngô Quyền thành phố Biên Hòa, và tình cảm của ông đối với cô
chính là nguồn cảm hứng khiến ông liên tục sáng tác những bài thơ nổi tiếng một
thời chỉ để riêng tặng cho cô. Tuổi trẻ thời ấy thích thú với những dỗi hờn rất
con nít của tác giả bài thơ khi mong cho người con gái tên Duyên sẽ đau khổ
muôn niên, sẽ đau khổ trăm năm…lời lẽ như là chính cô gái đã phụ tình tác giả.
Cô gái xứ Bắc mang tên Bùi
Thị Duyên ngày nào nay sống tại Michigan, Hoa Kỳ. Cô nhớ lại những kỷ niệm thật
đẹp của tuổi học trò áo trắng:
“Tụi này học chung với
nhau từ năm đệ tứ. Trường đó là trường nam-nữ học chung. Đến khi học sinh đông
quá thì họ phân lớp ra, trong đó có một lớp đệ tứ “mix” giữa con trai với con
gái. Sau đó tôi lên học ban B thì tôi học luôn đến lớp đệ nhất, học chung với tụi
con trai, trong lớp chỉ có vài cô con gái thôi. Tụi này biết nhau từ hồi nhỏ,
lúc đó cũng ngây thơ, tôi chưa nghĩ gì hết, còn Nguyễn Tất Nhiên nghĩ gì hay
không thì tôi không biết. Gặp nhau, biết nhau từ lúc 14, 15 tuổi. Tôi được tặng
một quyển thơ mà Nguyễn Tất Nhiên nói là có ba bản chính. Một bản của Nhiên, một
bản cho tôi và một bản cho ai tôi quên mất rồi. In ra khoảng chừng 100 quyển
thôi. Tôi biết sự hình thành quyển thơ của Nguyễn Tất Nhiên chứ không phải
không, nhưng thật ra là chẳng có gì hết, tất cả bạn bè trong lớp ai cũng biết,
nhưng đó là chuyện hồi nhỏ.”
Thật ra chính cái tên
Duyên mới làm bài thơ nổi tiếng. Trong tập thơ Thiên Tai, Nguyễn Tất Nhiên có rất
nhiều bài nói về người thiếu nữ tên Duyên và tập thơ này viết bởi nguồn cảm hứng
duy nhất đó.
“Dĩ nhiên là phải xúc động
bởi nguyên một quyển thơ viết cho tôi. Nhưng tôi đã nói với Nguyễn Tất Nhiên
ngay từ đầu là mình làm bạn thôi, nếu có ý gì đó thì tôi không gặp nữa. Về sau
anh ấy phải công nhận là muốn làm bạn, để còn được tiếp tục gặp một người bạn
như tôi.Chắc anh ấy cũng quý tôi lắm.”
Nguồn cảm hứng tôn giáo
Thời gian trôi qua, những
vần thơ nói về Duyên hay ám ảnh bởi Duyên không còn là nguồn cảm hứng chính
trong thơ Nguyễn Tất Nhiên nữa. Thay vào đó nguồn hứng khởi tôn giáo bắt đầu đi
vào thơ ông một cách tình cờ, bắt đầu từ bài “Hai năm tình lận đận”:
Chuông nhà thờ đổ mệt
Tượng Chúa gầy hơn xưa
Chúa bây giờ có lẽ
Rơi xuống trần gian mưa
Anh bây giờ có lẽ
Thiết tha hơn tín đồ
Nguyện làm cây thánh
giá
Trên chót đỉnh nhà thờ
Cô đơn nhìn bụi bậm
Làm phân bón rêu xanh
Dù sao cây thánh giá
Cũng được người nhân
danh
Càng về sau Nguyễn càng thấy
hình tượng của Chúa, của Linh Mục, Ma Soeur gần gũi với ông hơn mặc dù nhà thơ
là người ngoại đạo. Vì ngoại đạo nên thơ ông không chịu sự ràng buộc của tín lý,
của đức vâng lời, tôn kính. Nguyễn Tất Nhiên tung tăng trong ngôn ngữ đức tin
và bởi vô úy nên những lời thơ truyền thẳng vào tâm tình người đọc, bùng lên thứ
cảm nhận vừa xuýt xoa ngạc nhiên vừa lâng lâng niềm khoái cảm của người ăn trái
cấm:
vì tôi là linh mục
không mặc chiếc áo
giòng
nên suốt đời hiu quạnh
nên suốt đời lang thang!
vì tôi là linh mục
giảng lời tình nhân
gian
nên không có thánh kinh
nên không có bổn đạo
nên không có giáo đường
(một tín đồ duy nhất
vừa thiêu hủy lầu
chuông!)
vì tôi là linh mục
phổ lời tình nhân gian
thành câu thơ buồn bã
nên hạnh phúc đâu còn
nên người tình duy nhất
vừa thiêu hủy lầu
chuông
Nguyễn Tất Nhiên chậm rãi
dìu người tình của mình nay hóa thân thành một Ma Soeur đằm thắm. Ma-Soeur-Người-yêu
này nhẹ nhàng xưng tụng niềm thống hối như tín đồ xưng tội. Kẻ ngoại đạo cảm thấy
Thượng Đế mỉm cưởi với mình qua ẩn dụ tràn ngập chân phước. Tình Yêu trở thành
bất tử, và thánh hóa dưới ánh mắt hiền hòa của Chúa qua những vần thơ xưng tụng.
Ðưa em về dưới mưa
Nói năng chi cũng thừa
Phất phơ đời sương gió
Hồn mình gần nhau chưa?
Tay ta từng ngón tay
Vuốt lưng em tóc dài
Những trưa ngồi quán vắng
Chia nhau tình phôi
thai
Xa nhau mà không hay
Hỡi em cười vô tội
Ðeo thánh giá huy hoàng
Hỡi ta nhiều sám hối
Tính nết vẫn hoang đàng!
Em hiền như ma soeur
Vết thương ta bốn mùa
Trái tim ta làm mủ
Ma soeur này ma soeur
Có dịu dàng ánh mắt
Có êm đềm cánh môi
Ru ta người bệnh hoạn
Ru ta suốt cuộc đời
Những năm cuối đời
Nguyễn Tất Nhiên ở những
năm cuối đời đã có những biểu hiện của chứng trầm cảm. Người thơ thường đặt những
câu hỏi gần gụi với cái vĩnh hằng, là sự chết. Chết trở thành một câu hỏi lớn
theo đuổi nhà thơ, như bóng ma thời gian ám ảnh sự sống không ngừng. Trong bài
Thiên Thu, nhà thơ thở dài buồn bã nhận ra bóng mình in trên bức tường vôi luống
tuổi mang tên “Con người”:
sao thiên thu không là
chôn sâu?
nên nắng xưa còn hanh
mái tóc nhầu
tôi đứng như xe tang ngừng
ngập
và một họ hàng khăn trắng
buồn đau!
sao thiên thu không là
đường chim?
nên mây năm xưa còn
trên tay phiền
tôi đứng như tường vôi
luống tuổi
và những tàng xanh chùm
gởi quê hèn!
sao thiên thu không là
lãng quên?
nên tình xưa còn cháy
âm thầm
tôi đứng như căn nhà
nám lửa
và những người thân trốn
chạy vội vàng!
sao thiên thu không là
sương tan?
nên mặt trời xưa còn gượng
huy hoàng
tôi đứng như dòng sông
yên lặng
và những cánh buồm kiệt
sức lang thang!
“Cánh buồm kiệt sức” ấy
không còn lang thang nữa, theo như lời kể của nhà báo Đinh Quang Anh Thái, người
quen thân với nhà thơ từ thuở thiếu thời:
“Một tuần lễ trước ngày
Nguyễn Tất Nhiên quyết định con đường ra đi, tôi và Nhiên ngồi với nhau ở ngoài
lề đường. Tôi nói Nguyễn Tất Nhiên đi vào ăn cơm thì Nhiên nói rằng:“Cái thằng
sắp chết không ăn”. Biết tính Nhiên từ lúc còn bé chơi với nhau, nên tôi cũng
không để ý câu nói đó, tôi hỏi:“Vậy thì hút thuốc không?”, Nhiên cũng nói rằng:“Cái
thằng sắp chết không hút thuốc lá”. Và đó là lần chót mà hai đứa có trao đổi với
nhau. Và tuần lễ sau thì Nhiên mất. Thực sự ra thì từ lúc chơi với nhau ở Sài
Gòn trước 75, và sau 75 thân thiết hơn, thì lúc nào Nhiên cũng mang một ý định
muốn tự quyết định cuộc đời mình. Mãi sau, những người bạn thân với Nguyễn Tất
Nhiên đều hiểu rằng có thể đó là một lúc mà tinh thần không được ổn định thì
Nhiên nói thế thôi. Anh em không còn để ý và xem đó như là một lời nói có tính
cách nghiêm trọng nữa. Không ngờ một tuần lễ trước khi Nhiên quyết định tự tử,
Nhiên lại nói với bản thân tôi hai lần câu: “Người sắp chết không ăn cơm và người
sắp chết không hút thuốc lá.”
Nguyễn Tất Nhiên ra đi ở
tuổi 40 khi còn rất trẻ, khi mầm sống thi ca đến độ chín muồi nhất. Thế nhưng đối
với trường hợp riêng ông thì quyết định chọn được nằm im để hòa mình vào nguồn
minh triết của suy tưởng bất diệt có lẽ là một quyết định đúng với nhà thơ khi
ông chợt nhận ra cõi đời đã trở nên vô nghĩa …
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire