ngó bóng người mờ dần như sương khói
nhặt nỗi đau trên đường người chưa tới
như chút tình của kẻ sĩ mà thôi

Quỳnh vẫn nở một mình trong đêm, đâu có cô đơn. Hương thơm của nó phải được lan toả trong đêm tối, khi phần lớn vạn vật đã ngủ say, trong không gian yên tĩnh trong sạch chỉ có những người yêu hoa mới thấy được vẻ đẹp thật sự của nó.

Tôi biết rất ít về con người của Tiểu Tử, đại khái ông, là con trai của
nhà văn tiên phong Miền Nam Võ Thành Cứ, đã từng dạy ở trường Petrus Ký
một niên khóa nào đó giữa thập niên 50 khi tốt nghiệp kỹ sư từ Pháp về.
Lúc đó tôi đang theo học tại trường nầy (54-57) (như vậy trên danh nghĩa
tôi là học sinh của ông). Bây giờ ông định cư ở Paris sau một thời gian
làm việc ở Phi Châu. Thỉnh thoảng ông phóng lên mạng một truyện ngắn
ngắn nhưng hầu hết tình tiết trong câu chuyện thường đi sâu vào lòng
người, được đón nhận với cảm tình. Điều nầy do ông biết chọn tình tiết
nổi bật, hy sinh những điểm nhỏ không ích lợi cho toàn truyện mặc dầu sẽ
làm bài văn trở nên sinh động và mang nhiều màu sắc văn chương hơn.
Thêm vào đó, văn ông giản dị trong sự mô tả khiến người đọc dễ cảm nhận
những điều ông muốn chuyển tải. Đối thoại của Tiểu Tử bình dị, không bị
lệ thuộc vào tính chất cách điệu của văn chương sáng tác nên rất giống
với lời nói chuyện ngoài đời. Đó là ba trong số những yếu tố thành công
của truyện ngắn Tiểu Tử.
Ông già đó lái xe đưa hai thằng cháu nội sáu bảy tuổi đi ăn MacDonal's.//
Bữa nay chúa nhựt, vợ chồng thằng con ông không có đi làm, nhưng vì phải đi dự đám cưới của một người bạn vào buổi trưa nên thằng con ông nhờ ông đến nhà vừa giữ nhà vừa trông chừng hai đứa nhỏ.
Nó đã điện thoại cho ông hôm tuần trước để…"xí chỗ" bởi vì nó biết hai đứa em của nó lâu lâu cũng nhờ ông làm như vậy.
Dương Thiệu Tước (1915–1995) là một nhạc sĩ tiền chiến nổi tiếng và
được coi là một trong những nhạc sĩ tiền phong của tân nhạc Việt Nam.
LTS: Tháng Tư luôn là một ám ảnh của người
Việt, dù hải ngoại hay trong nước, và là nỗi băn khoăn, ray rứt cho cả
những người thế hệ sau chiến tranh. Trẻ xin được phép đăng lại bài phỏng
vấn người lính Phan Nhật Nam của “người thế hệ sau” Trần Vũ như một
chia sẻ đến quý độc giả một người đã trực tiếp bảo vệ cho nền tự do của
Miền Nam. Do diện tích trang báo giới hạn, bài phỏng vấn này sẽ được
chia làm 3 kỳ. Mời quý bạn đọc theo dõi…
LTS: Tháng Tư luôn là một ám ảnh của người
Việt, dù hải ngoại hay trong nước, và là nỗi băn khoăn, ray rứt cho cả
những người thế hệ sau chiến tranh. Trẻ xin được phép đăng lại bài phỏng
vấn người lính Phan Nhật Nam của “người thế hệ sau” Trần Vũ như một
chia sẻ đến quý độc giả một người đã trực tiếp bảo vệ cho nền tự do của
Miền Nam. Do diện tích trang báo giới hạn, bài phỏng vấn này sẽ được
chia làm 3 kỳ. Mời quý bạn đọc theo dõi…
LTS: Tháng Tư luôn là một ám ảnh của người
Việt, dù hải ngoại hay trong nước, và là nỗi băn khoăn, ray rứt cho cả
những người thế hệ sau chiến tranh. Trẻ xin được phép đăng lại bài phỏng
vấn người lính Phan Nhật Nam của “người thế hệ sau” Trần Vũ như một
chia sẻ đến quý độc giả một người đã trực tiếp bảo vệ cho nền tự do của
Miền Nam. Do diện tích trang báo giới hạn, bài phỏng vấn này sẽ được
chia làm 3 kỳ. Mời quý bạn đọc theo dõi…
Quán giải khát bên ngoài bệnh viện Grall (nay là Bệnh viện Nhi đồng 2), Sài Gòn năm 1967. Ảnh tư liệu.
![[IMG]](http://hinhanhvietnam.com/wp-content/uploads/2014/08/B%C3%A1n-c%C6%A1m-tr%C6%B0a-kiosque-tr%C3%AAn-%C4%90%E1%BA%A1i-L%E1%BB%99-Nguy%E1%BB%85n-Hu%E1%BB%87-1966.jpg)
Ông Clarence bảo muốn đến Chu Lai chỉ vì nơi đó có người anh cả của ông
đang đóng quân. Tôi đáp lại, tôi chưa đến Chu Lai bao giờ.