mercredi 23 juin 2021

Chờ Ai Một Thuở - Thu Hoài

  Lần đầu tiên gặp, trông chị rất đẹp và trẻ lắm! 
Cứ ngỡ chị khoảng trang lứa hoặc nhỏ hơn! Mới hay, không riêng gì tôi, cả đám bạn ai cũng lầm. Vì đến khi biết về tuổi đời, chị hơn những đồng lứa như tôi - phải nói, ít nhất cả năm, đến bảy tuổi! 
Nhìn chị, khó thể nào mà đoán được hay phủ nhận nét trẻ trung, qua hình dáng tự nhiên. Chị có sắp đẹp như một loài lan kéo dài với thời gian, bền bỉ. 
Chị rất trẻ và đẹp lắm! 
Tôi quen chị qua Vũ, bạn học tôi, cũng là người em bạn dì của chị.
Hôm gặp, thấy chị đứng bên cây hoàng lan, trong tay đang cầm những nhánh hoa đầu mùa. Thành thật, tôi cứ ngỡ là em gái của Vũ.
Nghĩ lại những gì tôi đã nói với chị, đôi khi nhớ về, khó mà tránh khỏi sự ngượng ngùng. Nhưng chắc chắn một điều: tôi biết, chị rất hài lòng về sự lầm lẫn đó.
Hôm đó, nhìn bàn tay của chị, với đoá hoa nõn nà, nằm trong ngón tay mềm mại. Thêm mùi hương theo sau bước chân, khi chị quay gót vào nhà  - tôi liên tưởng đến lời thơ của Đinh Hùng:
   Búp lan dài mướt ngón tay
   Cả lâm tuyền nhớ gót giày phong hương (*)
   Dần dà, tôi cảm nhận chị cũng mến tôi. Không biết có phải tôi dễ sai, hay có lẽ tôi thích được chị nhờ giúp để có cơ hội nhìn hay nghe chị nói. Mỗi điều, tôi tự hiểu trong lòng, ở đó, như có điều gì khiến đến an tâm và hạnh phúc.  
   Cứ thế, thân tình ngày mỗi đến kề cận hơn. Nhất là những hôm chị nhờ chở qua phố mua dăm ba chút đồ, với tôi, còn nỗi hãnh diện nào hơn, được gần bên chị.
   Tôi hay mâu thuẫn với chính mình: một mặt, tôi thích được nhìn chị tươi tắn như mọi ngày; mặt khác, tôi không mấy ưa thích khi nhìn chị nói cười vào những ngày anh Tuấn về phép cuối tuần.
   Tôi tin rằng, chị đã có nhiều cuộc tình đi qua trong đời, chẳng hạn như tình nhớ, tình sầu, có khi chỉ là tình thương hại ! Tuy nhiên, để có một tình yêu trong đời, trong đó yêu người và được người yêu : đó là điều đã mấy ai may mắn?
   Anh Tuấn là người được chị yêu - một sĩ quan tác chiến ! Người về thăm chị ít nhất một đôi lần trong tháng. Và phải nói thật lòng, tôi không mấy thích anh ta!
   Chị rộn ràng trong những ngày anh về phép. Tươi như hoa trong ngày xuân.
Tôi mang cảm giác khó chịu đến lạ lùng khi nhìn chị sánh vai đi bên anh dưới phố. Có phải ánh nắng của ngày chói chang trong mắt? Đã khiến tôi không còn mấy thích chiếc áo dài màu thanh thảo mà tôi thường hay khen thầm, mê ngắm khi chị mặc vào những ngày lễ hội!
Hay có phải vì gió? Khiến vạt áo lụa mềm quấn quýt bên người, quyến luyến như không rời trên bộ đồ quân phục mà anh Tuấn thường hay mang về phép như mọi lần ?!?
   Những hôm như vậy, tôi về lại nhà, ngồi im lặng trong góc tối một mình, đa đoan, mang nỗi lòng ấm ức!
   Anh Tuấn về rồi đi.
Những khi anh không về thường xuyên, tôi mang nỗi lòng ích kỷ, nhìn chị ngồi lặng thầm bên song cửa, nhẫn nại ngồi đan áo, đợi chờ.
...
   tháng chín nhìn chị ngồi đan
   dã quỳ đã chớm, nắng vàng ngoài song
   tháng chín vạt áo gần xong
   chị ngồi đan nốt đường cong nỗi sầu…(TH)
 

 Tôi nhớ một đêm cuối năm, chị mang nỗi buồn khi biết anh không thể về được, Vũ và tôi được chị kéo lại ngồi uống chút rượu, chờ đón giao thừa.
Không lâu, trước khi thời khắc bước qua thềm năm mới, Vũ phải rời vì có hẹn với bạn gái bên cầu. Để lại tôi ngồi một mình với chị.
Đêm đó, cũng là lần đầu tiên thấy chị uống rất nhiều. Chị say trên vai áo tôi, và ngoài kia có tiếng pháo về.
Bên mùi nhang quyện trong đêm giao thừa năm ấy, có phảng phất ít nhiều hương tóc, xõa trên mặt tôi! Và trong hơi thở đượm men nồng, có vài sợi tóc lặng thầm, lẻ loi. Trơ trọi.
   Những năm tháng sau đó chiến trường ngày mỗi sôi động. Anh Tuấn càng ít về. Và cuối cùng, ngày nghe tin anh bị tử thương khi đang hành quân bên kia sông, để ngậm ngùi chấp nhận - đó là ngày anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại !
...
   Tráng sĩ chưa về
   Vườn sau sông ấy
   Người đứng đầu sông
   Người cuối sông này(*)
   Không biết, đã có ai dự đoán, rồi cũng phải có ngày! Nhưng anh có hay, khi anh nắm xuống, cũng là lúc người mong chờ anh về, dỡ dang, ngã gục.
   Rơi trong niềm đau, tôi nhìn chị thuở ấy - mà nghĩ đến nỗi lòng của không biết bao nhiêu thiếu nữ:
   Tóc thề đã quấn khăn tang(*)
   Cho đến bây giờ nghe lại, tất cả, chừng như là huyền thoại.
   Tôi mang nỗi niềm xót xa, nhìn chị. Thu về, vẫn còn ngồi đan áo cho anh những ngày sau đó.
Tôi chợt thầm mong nếu anh có thể về lại như những ngày phép cuối tuần, để những mong được thấy chị tươi cười, xinh xắn !
Cùng là lúc, tôi cảm thấy xấu hổ với chính mình. Bởi lẽ trước đó không lâu, tôi không muốn thấy anh.
   Tôi không còn được gặp chị những năm sau đó. Chúng tôi thất lạc nhau. Tuy nhiên, tôi vẫn luôn nhớ chị, hình ảnh một thiếu nữ dịu dàng - bên song cửa vào thu, ngồi lặng thầm đan áo:
     💌  Đ a n   Á o   M ù a    T h u
Quên bẵng sao ? anh đi không trở lại !
Gió bấc thâm, dằn vặt bên chốn này
Khuyết bao lần, trăng vỡ ghé qua đây
Vầng u tịch soi mòn đời đơn lẽ
Chị đan áo bên song chiều gió nhẹ
Lá ngoài hiên xào xạc, ngỡ bước ai !
Áo đan xong – chờ – tháo ra – đan lại
Anh không về mặc thử áo mùa thu
Chi đan áo khi lá mùa chưa rũ
Sợi len buồn luồn qua lại bao lần
Đã mỏi mòn theo chỉ móc kim đan
Se sắt lạnh ! Khi mùa đông đang tới
Thu năm nay không còn ai ngồi đợi
Bên song buồn có sợi tóc ai vương
Gió lay động qua hàng cây cẩm chướng
Thấy bướm vàng nhớ màu áo chị đan
T h u   H o à i
(*) Hoa Bay Về Ngàn - Đinh Hùng
(*) Hành Trình Thủy Quân Lục Chiến - Phạm Văn Bình
*
*     *

*
Có Buồn Không Những Dòng Sông 
Nhạc: Lý Văn Chương Ý thơ: Giang H. Tuyên Tiếng hát: Thu Vân
 
1.
Có nhớ gì không những cánh đồng
Khi lúa vàng về vàng nước giòng sông
anh lính không về phơi lên áo trận
anh lính không về tóc đẫm hơi sương
Có nhớ gì không nhữ xóm làng
lá thắm ngày nao lá đã vàng bay
anh lính không về phơi lên áo trận
nên nắng không vàng cho đẹp quê hương
Có nhớ gì không những dòng sông
Có biết gì không những cánh đồng
anh lính hôm nào nay chưa về lại
Thương nhớ anh rồi cà hết đơm bông
2.
Có nhớ gì không những con đường
Tan chiến chinh rồi người vẫn không qua
như những tấm lòng thương cha nhớ mẹ
thương những xóm làng sau lũy tre xanh
Có nhớ gì không những tấm lòng
nước lớn đầu mùa, nước cuốn tình chung
Anh lính không về phơi lên áo trận
Nên nắng không vàng cho đẹp quê hương
Có nhớ gì không những dòng sông
có biết gì không những cánh đồng
anh lính hôm nào nay chưa về lại
Thương nhớ anh rồi cà hết đơm bông

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire