Đầu thập niên 80, lần đầu tiên tôi được
nghe tên ca nhạc sĩ Việt Dzũng
là lúc tôi ôm cái radio cũ mèm vặn volume "vừa đủ nghe…” để nghe bài
"Một chút quà cho quê hương" được phát từ chương trình nhạc của đài phát
thanh. Lúc đó, tôi còn quá nhỏ, là học trò trung học ở Việt Nam, không
biết gì về Việt Dzũng, nhưng cả bọn chúng tôi đều không cầm được nước
mắt khi nghe tiếng hát của anh:
Gởi về Việt Nam khúc hát ân cần
Xin chút yên lành trong giấc ngủ da vàng
Hoặc:
Gởi về cho em kẹo bánh thênh thang
Em ăn cho ngọt vì đời nhiều cay đắng
Một chút quà cho quê hương - Việt Dzũng
Con thuyền mong manh, vẫy tay từ biệt
Gạt lệ ra đi, xin làm thân lữ thứ
Tình Ca Cho Nguyễn Thị Saigon (Việt Dzũng)
Còn nhớ anh Trịnh, một người bạn cùng trại, phụ trách môn Toán của một
lớp thiện nguyện ở trường học Pulau Bidong. Có lần, anh Trịnh nói với
chúng tôi, giọng nghiêm trang: Sau này nếu anh có con, dù là con trai
hay con gái, anh sẽ đặt tên cho nó là Hy Vọng và sẽ nói với nó là bác
Việt Dzũng đặt tên cho nó.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire