
Tôi không dám có ý phê bình, chỉ muốn ghi lại một vài cảm xúc sau khi
đọc bài thơ rất nổi tiếng Ta Về của thi sĩ Tô Thùy Yên, người vừa mới
qua đời.
1. Hình ảnh
một bóng trên đường lớn, trong bài Ta Về, rất giống với
một vệt nâu giữa nền nhung trong bài thơ Cánh đồng con ngựa chuyến tàu.
Một ở câu đầu, một ở câu cuối. Như mở ra và đóng lại một vở kịch dài mà thời gian là lịch sử như
một cuộc đảo điên/ sắt thép kinh hoàng va chạm nhau.
Vệt nâu của con ngựa mệt nhoài ngã gục trên cỏ sau khi rượt theo con tàu và cái bóng của gã tù lưu xứ sau
10 năm chết dấp, giống nhau ở chỗ, cả hai đều mong manh, đều rất bé nhỏ. Cả hai đều thua cuộc.