
Posted 2 week ago
Nhà văn Dương Thu Hương: 40 năm, nhìn lại về ngôn từ Tường An, thông tín viên RFA -VaoNoiGioCat CR: ...
Một câu chuyện làm bừng mắt cuối cùng nói lên sự thật về chiến tranh gây tranh cãi nhất của Mỹ
1* Mở bài
Năm 2015 là năm thứ 40 Việt Nam Cộng Hoà bị bức tử. 40 năm Quốc Hận
người Việt Quốc Gia sống không nguôi, chết ôm xuống tuyền đài không tan.
Cuộc chiến đấu chống độc tài đảng trị toàn diện của CS 40 năm qua của
người Việt trong ngoài nước còn tiếp diễn. Mỗi lần gần đến ngày 30 tháng
Tư là đến mùa Quốc Hận. Người Việt Hải Ngoại đầy đủ tự do luôn chuẩn bị
làm lễ tưởng niệm, một lễ chánh trị lớn nhứt trong năm và là cơ hội ôn
cố tri tân.
Thỉnh thoảng tôi đọc trong Internet một vài lá thư có nội dung bày tỏ
thái độ không đồng ý của người viết đối với số chính sách của đảng và
nhà nước, được gởi ra từ trong nước. Các tác giả của những lá thư đó tuy
khác nhau ở tên họ, địa chỉ, nhưng chung dưới một tên gọi là "các cựu
chiến binh lão thành".
Tôi muốn tham dự nhưng không muốn viết
với tư cách dự thi. Tôi muốn viết như một lời tri ân cứu tử đến với
người lính VNCH, người lính Mỹ và những người tử tế đã giáo dục tôi nên
người có ích cho xã hội. Tôi muốn trải lòng mình như một sám hối với mọi
người để được tha thứ và yêu thương... Vì tôi, là đứa trẻ mồ côi.
Tháng 9 năm 1974, tôi từ Bộ Tư Lệnh Hạm Đội, Sài Gòn được lệnh đến nhận
việc tại Lực Lượng Thủy Bộ đóng bản doanh tại Trà Nóc, Cần Thơ. Bản đồ
trận liệt của bạn tại Vùng 4 Chiến Thuật cho thấy Quân Đoàn 4 lúc bấy
giờ còn đủ 3 Sư Đoàn 7, 9, 21, và một Bộ Tư Lệnh Đặc Nhiệm 44. Ngoài ra
còn có Sư Đoàn 4 Không Quân tại Trà Nóc, cộng một số đơn vị chiến thuật
tăng phái từ Bộ Tổng Tham Mưu. Về Hải Quân thì có các Bộ Tư Lệnh Vùng 4
Sông Ngòi tại Cần Thơ, Vùng 4 Duyên Hải tại An Thới, Phú Quốc, Vùng 5
Duyên Hải tại Năm Căn và Lực Lượng Thủy Bộ tại Trà Nóc. Sĩ quan Hải Quân
thâm niên hiện diện trong toàn vùng là Phó Đề Đốc, đang giữ chức Tư
Lệnh Vùng 4 Sông Ngòi. Đây là một sĩ quan tài đức anh em trong quân
chủng đều biết tiếng và ngưỡng mộ.
Những
câu hỏi này thật thường tình, nó chẳng có gì cao xa cả. Nhưng nếu mà
các Dư Luận Viên hoặc những ai còn ca tụng Hồ Chí Minh và CSVN là những
người yêu nước có thể trả lời chính xác được 1/3 số câu hỏi này thôi thì
tôi sẽ tự nguyện không viết bài về sự thật CSVN nữa. Sở dĩ tôi gọi là
“Những câu hỏi không thể giải đáp” là vì tôi biết nó bất khả thi với sự
ngụy biện và thực tế không thể chối cãi của CSVN.
Đọc bài thơ TÔI CHẾT RỒI XIN HÃY ĐỂ TÔI YÊN của nhà thơ Trần Mạnh Hảo viết thay tâm sự của bà Nguyễn Thị Thứ:
Năm 1963, một người lính trẻ cấp bậc binh nhì theo đoàn quân Mỹ sang Việt Nam để giúp miền Nam chống lại quân Bắc Việt.
Trong
dịp viếng các nước cộng sản ở Âu Châu, tại Poland HCM đã làm nhiều
người chú ý đến báo chí phải đăng tin về hành động xem ra kém văn hóa
này của người lãnh tụ cộng sản Việt Nam.
Chiếc tàu mang tên Việt Nam Thương Tín chở hơn 600 người di tản vào
ngày 30/4/1975 và đã quay lại VN với số lượng người hơn gấp đôi so với
lúc ra đi 6 tháng sau đó. Số phận của những người trở về này ra sao sau
40 năm?
Ngày 29/4/1975, xe tăng của Phe Cách Mạng đã vào đến cửa ngõ Sài Gòn theo hướng Tây Bắc. Trên xe có một cô gái trẻ, xinh đẹp, đầu đội mũ tai bèo, dẫn đường. Sau này, đạo diễn Nguyễn Trí Việt của Hãng phim Giải Phóng đã dựa vào hình tượng đó để dựng thành phim: Cô Nhíp!
Con tàu Việt Nam Thương tín là một con tàu
vận tải hàng hải được biết đến vì chuyến hải hành vượt biển ngày 30
Tháng Tư, 1975 từ Sài Gòn, Việt Nam sang đến Guam, chở hơn 650 người
Việt tỵ nạn. Song khi cặp bến con tàu này lại dùng để đưa gần 1600
người Việt hồi hương, trở về Việt Nam dưới chính thể mới của Cộng hòa
Miền Nam Việt Nam.
Là một thanh niên vừa 21 tuổi trong ngày 30 tháng Tư năm 1975, Đỗ
Trung Quân là một trong những thanh niên hưởng ứng sớm nhất phong trào
Thanh niên xung phong lên đường xây dựng kinh tế theo sự cổ động của nhà
nước và rồi sau đó cuộc sống kéo nhà thơ vào công tác báo chí cũng như
sáng tác mà điểm cao nhất là bài thơ nổi tiếng “Quê Hương” của anh được
Giáp Văn Thạch phổ nhạc.
Trong thời gian gần đây,
tự dưng, ông Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải ở xứ Canada lạnh lẽo, bỗng trở
thành nổi tiếng. Lý do, ông Thượng Nghị Sĩ đệ trình dự luật S-219 ra
Quốc Hội Canada, đề nghị chọn ngày 30/4 là Ngày Tự Do. Dự luật chưa được
quốc hội Canada phê chuẩn thì phản ứng của cộng đồng Việt Nam đã nổi
lên mãnh liệt. Email bay qua bay lại um sùm trời đất như ngày xưa Việt
Cộng pháo kích. Đa số là chống đối chuyện này, và thậm chí, có người còn
coi ông như là một tay sai của Việt Cộng.
Năm tôi được 10 tuổi, gia dình tôi bỏ ruộng vườn
vào ở trong khu Ấp chiến lược, được bao bọc bởi một vòng thành kiên
cố có kẽm gai, có hào sâu chung quanh. Ở hai đầu ấp có hai cái đồn
nghĩa quân nhỏ. Ba má tôi thỉnh thoảng trở về nhà làm ruộng, gặt lúa
ban ngày, rồi ban đêm vào xóm ở. Ấp Chiến lược là một công trình
chiến lược dùng để cô lập Việt Cộng ra khỏi dân chúng. Việt Cộng hay
trà trộn trong dân và bắn giết dân chúng, quân lính Việt Nam Cộng
Hòa.
Mười hai giờ trưa ngày 30/4/75 . Tổng thống VNCH Dương văn Minh đọc
trên Ðài phát thanh Sài gòn, ra lệnh cho Quân Lực VNCH buông súng ,
chờ giao chính quyền cho Cộng Sản . Như cơn sét đánh bên tai, tôi
bàng hoàng trong giây lát . Miền Nam mến yêu đâu còn nữa, qua bao
năm chiến đấu tốn không ít máu xương, giờ phải chịu buông súng đầu
hàng
Bài nầy viết để vinh danh
những “Anh Hùng Vô Danh” Địa Phương Quân và
Nghĩa Quân trong cuộc chiến 1954-1975, họ là
những người chịu nhiều đau thương
nhất, tổn thất cao nhất so với các binh
chủng khác trong QLVNCH, đồng thời họ chịu
nhiều sĩ nhục từ phiá Cộng sản.